Chương 20: Tiên tri mật hội.

Vào ban đêm, Đinh Viêm thức dậy một cách nhàn nhã.Bệnh viện vào ban đêm cảm thấy hơi bí, các dụng cụ kêu "tích tích" giống như là một cái búa trong tay thợ rèn, lặp đi lặp lại, giống như cỗ máy đơn điệu lặp lại, đều đặn máy móc. Đèn trong phòng hơi sáng, phản chiếu cả căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.

Sau khi khởi động cơ thể một chút, Đinh Viêm mới thoải mái dễ chịu mà thở dài một tiếng.

Lúc này, anh mới có thời gian rảnh để bình tĩnh và sắp xếp những gì đã xảy ra với mình ngày hôm nay.

Phải nói rằng những gì đã xảy ra ngày hôm nay thật kỳ lạ đến nỗi Đinh Viêm thậm chí còn tưởng rằng mình đang ở trong một giấc mơ.

Khó khăn chuyển động cái cổ một chút, Đinh Viêm không khỏi lẩm bẩm:"Đã khá hơn nhiều rồi, sao vẫn còn nhiều băng gạt như vậy...."

Như đáp lại câu hỏi của cậu, ở bên cạnh góc giường bệnh, thanh âm êm nhẹ nhàng như rót vào bên tai Đinh Viêm:"Đó là bởi vì tình trạng của cậu tương đối kỳ quái, để tránh cho việc bại lộ tính đặc thù của cậu, cho nên không thể không áp dụng một chút các biện pháp nhỏ."

Giọng nói này....

Đinh Viêm theo hướng giọng nói, mở to hai mắt mò mẫm, quen dần trong đêm đen.

Lúc sau, cậu đã nhìn thấy người trả lời câu hỏi của mình.

Người tự xưng là "nhà tiên tri"" lúc này đang ngồi bên trong phòng bệnh của Đinh Viêm, với tư thế nhẹ nhàng tự nhiên:"Chào buổi tối, hy vọng tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi."

"Không, tôi cũng vừa mới thức dậy," Đinh Viêm trả lời.

Đinh Viêm nói xong, không khỏi nhìn chằm chằm vào bàn tay của Bạch Lệnh.

Cậu cũng không gần chỉ là ở nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của Bạch Lệnh, việc đôi tay kia trắng nõn đến mức làm người có chút kỳ quái, cũng không phải là nguyên nhân mà Đinh Viêm để ý.

Điều thật sự thu hút sự chú ý của cậu là những gì mà "nhà tiên tri" đang làm.

Vào lúc này, Bạch Lệnh đang cầm một con dao phẫu thuật không rõ nguồn gốc ở trong tay phải của mình, và nhanh chóng chém gọt quả táo to bằng nắm tay

Bởi vì gia đình Đinh Viêm cũng có một bác sĩ, xem động tác của nhà tiên tri bây giờ làm cho cậu thấy hơi kỳ quái, đó là - kỹ năng cầm dao của "nhà tiên tri" có thể nói là kém khi nhìn bằng mắt thường. Dường như anh ta còn chưa từng chạm vào dao mổ bao giờ, ngay cả động tác cầm dao mổ cũng đầy sai sót.

Nhưng mà mặc dù là như vậy, cậu vẫn nhìn thấy ánh mắt của nhà tiên tri không đặt ở trên quả táo mà vẫn luôn nhìn cậu, đồng thời động tác trên tay cũng không ngừng.

Cũng giống như cảnh tượng cậu nhìn thấy sáng nay, nhà tiên tri dường như biết nơi thích hợp nhất để hạ dao, và động tác của anh ấy vẫn rất mượt mà và tự nhiên.

Nghĩ nghĩ, Đinh Viêm mở miệng nói:"Ngài rất thích ăn táo sao?"

Có lẽ do bầu không khí không đủ tốt, hoặc có thể là do nhà tiên tri sáng nay đã để lại cho anh nhiều ấn tượng, nên Đinh Viêm trong đêm tĩnh lặng bắt đầu sử dụng kính ngữ với Bạch Lệnh.

Trước câu hỏi của Đinh Viêm, Bạch Lệnh mỉm cười:"Còn tốt, không tính là quá thích cũng không tính là quá ghét."

Nhà tiên tri nói:"Tôi chỉ đang tận hưởng quá trình thái gọt táo, đối với tôi đó là một cách để rèn luyện sức khỏe và sự tập trung."

Nói xong, Bạch Lệnh đưa miếng táo cho Đinh Viêm:"Cho cậu ăn."

Anh ta dường như thật sự không thích ăn táo lắm.

Đinh Viêm thầm nghĩ khi nhai miếng táo tuy không tròn trịa nhưng đầy hương vị "nghệ thuật" này.

Nhìn Đinh Viêm một chút một nuốt quả táo vào bụng, nhà tiên tri đôi tay giao điệp đặt ở trên đùi, ôn hòa mà nói:"Tôi đoán, cậu đối hiện tại tình trạng đại khái rất mờ mịt."

"Tuy rằng nói bị một tràng nhiệt huyết cùng sự thật kí©h thí©ɧ phát ra nhiều sự nhiệt tình, nhưng là chờ đến đêm đã khuya, nhiệt huyết lạnh, cậu đại khái sẽ hoài nghi chính mình hôm nay quyết định liệu có đúng hay không."

Nhà tiên tri giơ bàn tay lên vỗ nhẹ vào vai Đinh Viêm:"Ví dụ, tôi trở nên như này thì sau này sẽ thế nào? Hay là, người trước mặt này có phải hay không đang lợi dụng mình."

"Mặc dù có thể vì khát vọng phi thường của tuổi trẻ và ý thức công bằng của bản thân mà các người đồng ý với đề xuất giải cứu thế giới, nhưng e rằng trong lòng các người vẫn còn nghi ngờ."

Đối mặt với lời nói của nhà tiên tri, Đinh Viêm chỉ mím môi không nói gì.

Tất cả những gì nhà tiên tri vừa nói đều đúng, mặc dù sáng nay bởi nhiệt tình mà "Thời đại ở triệu hoán" cuốn lấy hai mắt mình, nhưng khi thực sự bình tĩnh lại, Đinh Viêm vẫn cảm thấy có chút lo lắng.

Lo lắng về việc liệu mình có thể giải cứu thế giới? Sợ hãi những đau đớn và nguy hiểm có thể gặp phải khi giải cứu thế giới, và thậm chí... cậu đã bắt đầu nghi ngờ bản chất của việc "cứu thế giới".

Không cần nghi ngờ gì, vì đây là bản chất của con người, suy cho cùng, sẽ không ai đặt niềm tin tuyệt đối vào người khác, trừ khi đó là cha mẹ ruột của mình.

Mặc dù hiện tại "nhà tiên tri" có vẻ rất bí ẩn, lại có khả năng "nhìn thấu tương lai", Đinh Viêm vẫn có lo ngại nhất định về người này.

Không phải về khả năng của nhà tiên tri, mà là mục tiêu của anh ta.

Đối mặt với sự im lặng của Đinh Viêm, nhà tiên tri chỉ cười cười.

"Cậu thích loại hình anime nữ nào nhất?" Bạch Lệnh đột nhiên hỏi Đinh Viêm.

Ừm?

Đinh Viêm sửng sốt một chút:"Tôi thích......"

Hả????

Đinh Viêm, người đã phản ứng lại, ngay lập tức chết lặng.

Cái quái gì đây?!

Một giây trước vẫn còn đang nói về vấn đề "giải cứu thế giới". Làm thế nào mà giây sau đã chuyển sang chủ đề giả tưởng này rồi?!

Đinh Viêm lại một lần nữa cảm thấy chính mình hoàn toàn không theo kịp được tiết tấu của nhà tiên tri, mỗi lần nói chuyện phiếm cùng đối phương giống như đang đứng trên con tàu chạy nhanh, trước mặt chỉ toàn gió thổi vi-vu...quỷ dị.

"Hãy thư giãn," nhà tiên tri nói, "Này chỉ là một "điểm nhỏ"."

"Cứ tự tin nói đi, không có ai khác ở đây. Ngay cả khi hình tượng mà cậu thích, sùng bái không phải là người thì cũng sẽ không có ánh mắt khinh thường nào nhìn cậu."

Sau khi nói, nhà tiên tri dừng lại một lát rồi nói thêm:"Tất nhiên, lời khuyên tốt nhất của tôi vẫn là tạo một cái đối tượng chính xác, cái gì là đối tượng chính xác, nghĩa là, ít nhất một cái..." là được.

Hung hăng ho khan hai tiếng, Đinh Viêm nhanh chóng nói:"Bạch mao, tôi thích nhất bạch mao! Hay nói chuẩn xác hơn chút, là cô gái có tóc trắng và làn da đen!"

Phảng phất là bất chấp tất cả giống nhau, Đinh Viêm tự sa ngã mà nói:"Tốt nhất phải là một cô gái xinh đẹp, tóc trắng, da đen trong bộ thể thao. Ở sau khi vận động kịch liệt, áo sơ mi đang mặc bị mồ hôi chảy ra thấm ướt hiện ra đường cong cơ thể, nước khoáng theo cổ lưu lại dấu vết ướt rõ ràng, có thể xâm người ý thức."

"Tốt lắm," nhà tiên tri khẽ gật đầu, " Rất được."

Nói xong, anh thu tay lại, nhìn về phía Đinh Viêm:"Vậy thì từ nay về sau, hãy nhớ chắc người con gái mà cậu tưởng tượng trong đầu."

Nhớ?

Đinh Viêm ngơ ngác nhìn nhà tiên tri:"Tại sao...?"

"Bởi vì nó cần thiết vào ngày mai."

"Năng lực của Guren là "thao túng cảm xúc", và ngày mai tôi cần cậu đối phó với kẻ có thể xâm nhập ý thức của cậu."

Những ngón tay mảnh mai của nhà tiên tri nhẹ nhàng đung đưa trên không khí, và nói một cách bình tĩnh:"Vì vậy, tôi cần cậu dựng lên một hình ảnh giả của một con rối trong ý thức của cậu như một "điểm nhỏ" cho sự trì hoãn."

"So với người thật, chẳng hạn như người thân, cha mẹ, hình ảnh ảo lại có thể ổn định ý thức của cậu vào ngày mai. Tối mai, tên đó có thể sẽ đột nhập vào ý thức của cậu, và cậu càng ấn tượng với hình ảnh nào, thì hình ảnh ảo chiếu ra sẽ càng thật."

Nhà tiên tri chậm rãi nói:"Vì vậy, hãy làm mọi cách để xây dựng một hình ảnh ảo ấn tượng nhất trong đầu của cậu, đây là những gì cậu sẽ phải làm cả ngày mai."

Đinh Viêm nhìn nhà tiên tri, đột nhiên cảm thấy có chút phức tạp.

Những gì nhà tiên tri nói với cậu giống như là một chiến lợi phẩm trong tình tiết của một bộ phim, bí ẩn đang được tiết lộ.

Nếu đây là một tác phẩm suy luận hồi hộp thì có thể gọi đây là sự sắp xếp cốt truyện tệ nhất. Rốt cuộc không có yếu tố lý luận gì cả, ngay từ đầu đã có một nhân vật có thể gọi là BUG biết mọi chuyện.

Nhưng đây là hiện thực.

Đó là bởi vì nó là hiện thực mà Đinh Viêm cảm thấy rất mới mẻ!

Điều gì thích thú khi vừa chơi game lại được trí tuệ? Thế giới hiện thực nếu có thể bất động đầu óc, kia tốt nhất cả đời đều không cần dùng!

Chính lúc này, Đinh Viêm mới lần đầu tiên ngộ ra ý nghĩa của cái gọi là "tiên tri"- còn gì hơn là dựa dẫm vào một người có thể nói hết tương lai vào tai bạn?!

Cho dù không có ý gì khác, chỉ cần năng lực này cũng đủ khiến vô số người vây quanh hắn và ăn ý!

Và bây giờ là một thành viên của "Minh Ngày", cậu giống như một đứa trẻ bị nhà tiên tri sắp xếp đến ngoan ngoãn....

Thật sự [ bíp] tuyệt!

Đinh Viêm cảm giác chính mình như là đang ở trong mùa hè mà gặm được một miếng dưa hấu giống nhau, không cần dùng não đều thoải mái.

Đinh Viêm nhìn nhà tiên tri từ chỗ ngồi đứng lên, hướng tới chính mình nhìn thoáng qua, trầm ngâm một tiếng nói:"Tóc trắng da đen...."

"Nhà tiên tri" im lặng một lúc rồi mới nói:"Không tệ, tôi nghĩ ngày mai sẽ rất thú vị."

"Vậy thì hãy nghỉ ngơi thật tốt," Bạch Lệnh nói, "Và đừng quên những gì tôi đã nói."

"Dù bây giờ cậu đang nghĩ gì, tôi nghĩ ngày mai cậu sẽ tìm được một phần của câu trả lời."

Nói xong, Bạch Lệnh quấn một chiếc khăn quàng qua cổ tái nhợt, quay đầu rời đi.

Đinh Viêm nhìn anh đi vào trong bóng tối từng chút một, đều lặng lẽ như khi anh đến.

Sau đó cậu mới ngã ngửa ra giường, lấy tay che mắt.

"Hô......" Đinh Viêm thở dài một tiếng thật dài.

Bên ngoài tiểu khu, "nhà tiên tri" Bạch Lệnh đang xách một chiếc túi xách, vẻ mặt thờ ơ một lúc cũng không thể giữ được.

Anh xoa mặt và làm dịu biểu cảm của mình.

Thật khó để giữ sự thờ ơ ban nãy, bởi vì anh cũng không phải là kiểu người nghiêm túc như vậy nên đã từng rất đau mỏi khi cứ phải giữ vẻ lạnh mặt trước đó.

Đặc biệt là sau khi nghe Đinh Viêm nói về loại hình lý tưởng, Bạch Lệnh thiếu chút nữa không thể banh mặt được.

" "Hồng Liên hành giả" ..... vậy mà cậu thích loại hình này?"

"Thật thú vị về mọi mặt" Anh tự nghĩ.

Có một cảm giác bối rối rằng một thiên tài nhìn thấy tương lai đang tiết lộ một lịch sử đen tối về mình.

Là ngươi biết trước một phần tương lai, tôi thấy được tuổi thanh xuân của những người đang trỗi dậy trong tương lai, biết nói sao đây?

Cảm giác này cũng rất vui, Bạch Lệnh nghĩ.