Nhìn vào cuốn nhật ký này, nét mặt của Bạch Lệnh kinh ngạc và hụt hẫng.
Tiên tri......?
Nếu thật sự hiểu theo nghĩa đen, thì có lẽ từ ‘nhà tiên tri’ này ám chỉ người có thể dự đoán trước được thông tin nào đó.
Quả thật trong lịch sử có rất nhiều người tự xưng là ‘Tiên tri’, những người như vậy không chỉ xuất hiện trong thần thoại, mà ngay cả bây giờ cũng có những kẻ dối trá dùng danh xưng ‘tiên tri’ để lừa gạt người khác.
Có thể nói, loài người luôn có một loại cảm giác “biết trước kết quả của một sự việc”.
“Nhưng chủ nhân của cuốn nhật ký này nói rằng ‘tôi là một nhà tiên tri’?”
Xoa xoa thái dương, Bạch Lệnh cảm thấy suy nghĩ của mình rất khó hiểu.
“Haizz...trước hết cứ đọc xong cuốn nhật ký này đi” Bạch Lệnh thở dài.
Nghĩ vậy, Bạch Lệnh chậm rãi lật sang trang tiếp theo.
Ngay sau đó, biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy liên tục tay đổi như đang uống phải thứ thuốc gì đó.
Sau 20 phút dịch và xem lại, Bạch Lệnh cuối cùng cũng giải mã được toàn bộ thông tin ở cuối cuốn nhật kí , và hoàn toàn hiểu được mọi thứ về chủ nhân trước đây của cuốn nhật ký.
Theo lời kể được ghi trong nhật ký, người sử dụng cuốn nhật ký này trước đây cũng là ‘Bạch Lệnh’ . Bất kể tuổi tác, ngoại hình hay thói quen, anh ấy không khác gì Bạch Lệnh.
Nếu bạn muốn dùng ngôn ngữ để miêu tả nó, nó có lẽ là một ‘Bạch Lệnh’ khác của thời gian và không gian song song.
Nhưng trong khi cả hai cơ bản là một người, thì ‘Bạch Lệnh’ của thế giới này hơi khác nhau về chi tiết .
Đầu tiên Bạch Lệnh của thế giới này thật sự là một "nhà tiên tri", một người có thể dự đoán tương lai.
Tuy nhiên, khả năng dự đoán tương lai này phải trả giá.Theo “Bạch Lệnh” của thế giới này , mỗi khi bạn muốn dự đoán tương lai, bạn cần phải trả giá bằng tuổi thọ của mình.
Có nghĩa là, nếu ‘Bạch Lệnh’ muốn biết trước tin tức trong tương lai,, anh ta sẽ phải mất mạng.
Trong điều kiện khắc nghiệt như vậy, Bạch Lệnh đã phải giảm bớt việc sử dụng năng lực. Rốt cuộc trước đó hắn đã dự đoán rất nhiều, nếu thật sự muốn tính ra, hắn chỉ còn lại nửa đời người.
Nhưng năm nay, tức là năm 2018, ‘Bạch Lệnh’ bất ngờ phát hiện sau một dự đoán chắc chắn rằng có vẻ như năm nay là ranh giới phân chia và một Thứ gì đó đang phát triển nhanh chóng.
[ sinh vật ngoài hành tinh cấp nguồn gốc được sinh ra trong năm nay. Mặc dù hiện tại tôi không thể hiểu được khu niệm ‘cấp nguồn gốc’ là gì, nhưng trực giác của tôi cho tôi biết rằng sự xuất hiện của loài sinh vật này sẽ mang đến thảm họa không thể tưởng tượng được cho nhân loại. Đây là điêu mà tôi tuyệt đối không thể chấp nhận, dù sao thì tôi cũng là một thành viên của loài người]
[Tôi phải tiếp tục dự đoán tương lai, nhưng tôi càng dự đoán, tương lai càng khiến tôi sợ hãi. Tôi bắt đầu nhận ra rằng nếu chúng ta tiếp tục phát triển theo tương lai không thể thay đổi, thì không chỉ loài người, mà cả thế giới có thể bị diệt vong]
[ tuy nhiên, bây giờ tôi càng ngày càng yếu đi, và các chức năng cơ thể của tôi đã bị thay thế hoàn toàn bởi khả năng “tiên tri” bây giờ tôi thậm chí còn đi lại khó khăn chứ đừng nói đến việc tiếp tục sử dụng năng lực ]
[Vì vậy tôi đã nghĩ ra một cách]
[Vì tôi sử dụng khả năng sẽ tiêu hao tuổi thọ của mình , và biểu hiện của sự mất đi tuổi thọ là các chức năng của cơ thể tôi suy sụp , nếu tôi tự sát và lấp đầy cơ thể này bằng ‘tôi’ của một thế giới khác, nó sẽ giống như một con bọ, và để khả năng này bị vô hiệu hóa? Còn việc thay đổi đối tượng thanh toán để tận dụng khả năng này một cách hoàn hảo thì sao?]
Nghĩ vậy, ‘Bạch Lệnh’ đã tìm ra rất nhiều cách, và cuối cùng, anh ta thật sự tìm ra cách triệu hồi linh hồn từ thế giới khác .
Sau khi sắp xếp theo phương pháp này, anh ta đã bắn một phát đạn vào ngực mình ngay tại nhà.
Ngày sau đó, một linh hồn ở thế giới khác tự đến...
Nhìn nhật ký Bạch Lệnh vò đầu bứt tóc:“Chính là nói, ta bị chính mình triệu hồi đến thế giới này xem như phương tiện để giải hạn năng lực?”
Bạch Lệnh sờ sờ ngực, nhân tiện xoa xoa khuôn mặt lạnh lùng, tặc lưỡi:“Thảo nào bây giờ cảm thấy lạnh như vậy, hóa ra là ‘xác chết’.”
Cơ thể này đã chết trước đó, và Bạch Lệnh, người đã được dung nhập vào cơ thể này, chiếm giữ cơ thể cứng nhắc này.
Nhìn lên trần nhà, đôi lông mày của Bạch Lệnh nhíu vào nhau:“Bản thân tôi ở một thế giới khác đã thật sự gây ra cho tôi một vấn đề...”
Ở phía cuối của cuốn nhật ký, bản thân ở thế giới kia đã hỏi Bạch Lệnh, hi vọng anh có thể sử dụng hợp lý khá năng này và tìm ra cách để tránh sự sụp đổ của xã hội loài người.
[Tôi tin rằng bạn sẽ đồng ý. Suy cho cùng, bạn bè và người thân của bạn cũng tồn tại trên thế giới này, và họ về cơ bản không khác gì thế giới của bạn. Ngay cả không đối với họ, tôi hi vọng bạn có thể giúp đỡ.]
Đã nói tất cả những điều đó, Bạch Lệnh có lí do gì để không giúp đỡ?
Hơn nữa, rốt cuộc anh chàng này vẫn là chính mình ở một thế giới khác, dù hiện tại đã qua đời nhưng với tư cách là một con người, Bạch Lệnh vẫn cảm thấy cần phải thực hiện được tâm nguyện của mình.
“Chà”, nhẹ gật đầu, tay Bạch Lệnh ấn vào cuốn nhật ký, “Cậu..không, phải nói rằng đó là nguyện vọng của tôi, tôi biết rồi.”
Khi tôi còn nhỏ, tôi có một số tưởng tượng tượng về việc giải cứu thế giới lộn xộn, giờ tôi thật sự sự đã gặp được tình huống như vậy, nếu không tham gia có thể sau này tôi sẽ cảm thấy hụt hẫng.
Vò tóc, Bạch Lệnh lật lại cuốn nhật ký:“Nhân tiện, vì mục đích của anh chàng này là sử dụng năng lực của mình một cách hoàn hảo, vậy nên tôi phải xem liệu khả năng này có còn sử dụng được bây giờ không...”
Bản thân ở thế giới giới khác đã đánh đổi cả mạng sống cho khả năng này. Vì vậy, Bạch Lệnh phải xem liệu sự hi sinh của ‘bản thân’ có xứng đáng hay không...
Với suy nghĩ này trong đầu, Bạch Lệnh tiếp tục suy nghĩ về nội dung của cuốn nhật ký:“Ồ, nó đã được sử dụng như thế này đi...”
Sau khi xem phương pháp được ghi trong nhật ký một lúc, Bạch Lệnh gật đầu.
Giờ anh đã hiểu khả năng ‘tiên đoán tương lai ’ được kích hoạt như thế nào.
Đặt một tay trên thái dương, Bạch Lệnh từ từ nhắm mắt lại.
Ý thức đang từ từ chìm xuống, lại như trở về biển cô đơn, như đang lắc lư.
Chỉ là đô sâu ý thức chìm xuống, lần này nông hơn lần trước rất nhiều, ít nhất định hiện tại Bạch Lệnh cảm thấy đầu óc rất mình mẫn.
Với sự trợ giúp của ý thức tỉnh táo, anh đã sớm nhìn thấy một bức tranh xuất hiện trước mặt mình.
Đó là tầm nhìn cuối cùng của anh ấy, trước khi anh ấy nhắm mắt, đồng hồ báo thức của anh ấy
Chỉ là những con số trên chiếc đồng hồ báo thức này nhanh hơn trước một chút.
Khi mở mắt ra lần nữa, Bạch Lệnh lại đặt mắt vào cái đồng hồ báo thức.
Vẻ mặt của anh rất kỳ quái:“Mười giây...?”
“Vậy là... thật sự có thể nhìn thấy tương lai từ bây giờ ư?”