Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Đóng Vai Nhà Tiên Tri Trong Tổ Cứu Thế

Chương 11: Hãy cẩn thận, trời có trời mưa.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đinh Viêm là sinh viên năm hai.

Thành tích học tập của anh ta vẫn luôn xuất sắc, và còn được xếp hạng rất cao trong tất cả các khóa học. Ngoài ra, tính tình ổn định, hiền lành, lại có vẻ ngoài điển trai nên khá nổi tiếng trong khuôn viên trường.

Có thể nói, Đinh Viêm hoàn toàn là "con nhà người ta", từ nhỏ đã luôn đồng nghĩa với hai từ "Ưu tú", dù có trượt trong kì thi tuyển sinh đại học và không được vào trường đại học lý tưởng thì anh ta vẫn có thể học tốt ở trường này và phát triển tốt về tương lai mai sau.

Sáng nay không có khóa học nên Đinh Viêm đang chơi bóng rổ với một vài người bạn để rèn luyện sức khỏe.

"Chuyền bóng!"

Người bạn bên cạnh nói với Đinh Viêm.

Đinh Viêm cũng hiểu, anh thực hiện đường chuyền tốt đi bóng lắt léo bên phía đối diện rồi tạt bóng cho đồng. Tạo cơ hội úp bóng vào rổ thành công cho đồng đội.

"Nice!"

Bạn bè vui mừng ôm vai Bạch Lệnh, khoe rằng anh chơi bóng giỏi như thế nào, nếu có đám nữ sinh bên cạnh chắc chắn họ sẽ hô thật to để cổ vũ cho anh.

Trước những lời khen ngợi, Đinh Viêm chỉ cười cười. Anh đã nghe qua quá nhiều lời khen ngợi như vậy từ khi còn nhỏ, và anh đã miễn nhiễm với chúng từ lâu.

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên ngoài sân vận động:"Đinh Viêm! Đinh Viêm có ở đó không? Có người đang tìm cậu!"

Có người đang tìm cậu?

Đinh Viêm sửng sốt một chút:"Ai lại tới tìm tôi vào lúc này?"

Người bạn bên cạnh nhìn lướt qua bên ngoài sân vận động, sau đó nói nhỏ với Đinh Viêm:"Người tìm cậu ở bên ngoài trông rất lạ".

"Mặc dù là một cô gái xinh đẹp, nhưng cô ấy luôn làm cho khuôn mặt của mình trở nên quá đơ. Còn người đàn ông bên cạnh cô ấy càng kỳ lạ hơn.Anh ta không cảm thấy khó chịu khi mặc dày như vậy vào ngày nắng nóng như này sao?"

"Và với một chiếc ô đen lớn như vậy. Họ trông càng thêm kỳ lạ..."

Đinh Viêm nghe xong cười nói :"Ai biết?"

Anh ấy ném quả bóng cho người bạn và nói :"Vậy thì tôi sẽ nghỉ một chút."

Đi ra khỏi cổng sân vận động, Đinh Viêm lau mồ hôi trên trán, nhìn hai người đang tìm mình.

Một trong số đó, đúng như người bạn nói. Mỹ nhân xinh đẹp và thanh tú, tuy biểu cảm thờ ơ, nhưng gương mặt này lại khiến cho sự thờ ơ trở nên thật thoải mái.

Và đứng bên cạnh người phụ nữ này là một người người đàn ông đang mỉm cười, mặc dù người đàn ông thấp hơn người phụ nữ bên cạnh anh ta một chút, nhưng không hiểu sao nhìn thoáng qua một chút, Đinh Viêm có thể nhận ra rằng, người đàn ông này chính là vị khách thực sự muốn nói chuyện với anh.

Nhưng trông sự kết hợp của hai người này thật kỳ lạ...

Mặc một lớp dày như vậy trong một ngày nắng nóng, vẫn còn sử dụng thêm chiếc ô?

Nhìn hai người trước mặt, Đinh Viêm do dự nói :"Xin chào? Cho tôi hỏi các người là ai..."

"Cậu là Đinh Viêm?" Người đàn ông ăn mặc dày cộm nói, "Đinh Viêm, sinh viên năm hai khoa Kinh tế và Quản lý?"

Đinh Viêm gật đầu:"Ừm, nếu không có sinh viên năm hai nào học khoa Kinh tế và Quản lý mà trùng tên trùng họ với tôi, thì người anh đang tìm đúng là tôi."

Người đàn ông gật đầu, nụ cười trên mặt không chút thay đổi:"Vậy thì tôi đang tìm cậu, xin chào, tôi tên là Bạch Lệnh".

Bạch Lệnh...eo biển Bạch Lệnh?

Không biết tại sao, sau khi nghe thấy cái tên này, một ý nghĩ như vậy chợt lóe lên trong tiềm thức của Đinh Viêm.

"Ừm, xin chào anh, Bạch tiên sinh..."

Đinh Viêm ngây người:"Xin lỗi, tôi có thể hỏi hai người có chuyện gì liên quan, đến tìm tôi không?"

Bạch Lệnh mỉm cười với Đinh Viêm.

Người thanh niên tên ""Đinh Viêm"" này, trông thật khó tưởng tượng, trong vài năm tới anh ta sẽ trở thành một thợ săn có thể tự mình đối phó với người ngoài hành tinh cấp "thảm họa".

Hiện giờ, cậu ta trông vẫn còn rất trẻ, và còn chưa mất đi khí chất học sinh ưu tú, xuất sắc đó, cũng chưa quái đản và điên khùng như ghi ở trong nhật ký.

Sự khác biệt giữa Đinh Viêm hiện tại và người mất trí được mô tả trong nhật ký quá lớn, đến nỗi nếu không phải xác định đúng chắc chắn đây là Đinh Viêm , Bạch Lệnh sẽ không dám nói rằng anh chàng này chính là người mà anh đang tìm kiếm.

"Thật thú vị," Bạch Lệnh cười nói, "Không ngờ bây giờ anh ta lại là cái dạng này. Ân, thời gian thật sự rất thú vị, nó giống như một vòng lặp khép kín vậy."

Hở?

Nghe những lời Bạch Lệnh nói, Đinh Viêm không biết phải làm sao.

Người này đang nói cái quái gì vậy?

Đinh Viêm liếc nhìn đối diện, người đàn ông tên là "Bạch Lệnh" này tên mặt luôn nở nụ cười khổ lường, tựa hồ như đã biết tất cả, điều này khiến cho người khác cảm thấy có chút kỳ quái và bí ẩn.

Ngoài ra, không biết vì lý do gì mà đứng bên cạnh người này anh luôn cảm thấy môi trường xung quanh trở nên mát mẻ hơn, giống như người anh đang đứng cạnh không phải là người sống, mà là một cái tủ đông.

Sự kết hợp của nhiều yếu tố trên, khiến Đinh Viêm muốn lùi về phía sau theo tiềm thức.

Đây là phản ứng bình thường của những người bình thường, khi muốn tránh xa những sự kiện nằm ngoài tầm hiểu biết của mình, bất kể ai gặp phải trường hợp này đều sẽ có phản ứng không rõ ràng như Đinh Viêm.

"Cái kia, Bạch tiêm sinh, anh là có chuyện gì sao?" Đinh Viêm nói, "Nếu không có chuyện gì để nói ta hiện tại còn phải đi về..."

Nghe vậy, Bạch! Lệnh nói:"Ồ, tôi gần như quên mất, bây giờ cậu mới chỉ là sinh viên năm thứ hai. Tôi xin lỗi việc đắm chìm trong thời gian sẽ luôn khiến tôi quên mất hiện tại mình đang ở mốc nơi nào."

Giọng nói của anh hiện tại có vẻ gì đó xa xôi và thăng trầm, như thể nó tới từ một nơi nào đó rất xa và khó nhìn thấy, mơ hồ và xa lạ.

Có thể anh ta...là một bệnh nhân tâm thần?

Đinh Viêm muốn chạy trốn.

Trước đây anh cũng từng chứng kiến những trường hợp người bị bệnh tâm thần đánh trọng thương người khác, và bây giờ người đàn ông kỳ lạ này nhìn theo một số cách thật sự nhìn giống như một người bệnh tâm thần.

Nhưng may mắn thay, bên kia không suy luận quá nhiều.

Anh ta lấy một thứ gì đó từ trong túi xách ra và đưa cho Đinh Viêm, người đang đứng ở phía đối diện:"Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cậu, nhưng có vẻ thời điểm chưa đến. Như một lời xin lỗi vì đã tự tiện đến thăm.Tôi hi vọng bạn có thể nhận thứ này. Ừm, mặc dù nó có thể không hữu ích lắm, nhưng trong trường hợp nào đó nó có thể khiến cậu thoải mái hơn."

Cái này là gì?

Đinh Viêm nhìn thứ mà Bạch Lệnh đưa cho, có chút choáng ngợp.

Mặc dù nhìn thứ này chỉ là một chiếc ô, nhưng bởi vì ấn tượng trước đó với Bạch Lệnh. Đinh Viêm trong đầu có suy nghĩ không muốn nhận quà của đối phương.

Tuy nhiên, hành động như vậy không ổn chút nào.

Do dự một lúc, Đinh Viêm vẫn nhận lấy chiếc ô từ tay đối phương, rồi nhìn Bạch Lệnh có chút khó hiểu.

Đối diện với ánh mắt của Đinh viên bạch lợi chỉ cười:"Hôm nay, trời sẽ mưa khá nặng hạt. Vậy nên hãy mang theo nó đi."

Mưa?làm sao mà trời mưa được?

Đinh Viêm nhớ rất rõ anh đã đọc dự báo thời tiết trước rồi là sẽ không mưa, huống chi tuần này cũng không có dấu hiệu trời mưa.

Bây giờ, anh càng ngày càng cảm thấy anh chàng Bạch Lệnh này là một người bị bệnh tâm thần.

"Tí nữa hãy cất chiếc ô này đi," Đinh Viêm tự ngẫm nghĩ, "Nếu không tôi sẽ cảm thấy lo lắng cho hai người."

Suy nghĩ lóe lên trong lòng, giây tiếp theo, Đinh Viêm nhìn Bạch Lệnh và người phụ nữ quay đầu lại đi không chút do dự.

Họ đến rất kỳ lạ, khi ra về thì bước đi nhanh hơn. Như thể, họ thật sự chỉ muốn đến xem cậu và đưa chiếc ô.

Nhìn họ đi, Đinh Viêm mơ hồ nghe thấy người phụ nữ nói chuyện, hỏi cái gì đó :"Tiên sinh, người cũ như vậy rời đi?"

Bạch Lệnh quay đầu sang một bên, liếc nhìn Đinh viêm phía sau, mỉm cười với cậu, sau đó nhẹ nhàng nói điều gì với người phụ nữ. Bởi vì giọng nói rất nhỏ, Đinh Viêm không nghe thấy gì.

"Thật kỳ quái..."

Đinh Viêm thở dài, cảm thấy cuộc gặp gỡ này có phần không thể giải thích được.

Anh quay lại sân vận động, ném chiếc ô sang một bên, và tiếp tục chơi với các bạn cùng lớp.

Sau khi chơi với nhau một vài trò chơi nhỏ, đột nhiên, Đinh Viêm nghe thấy một người bạn nói :"Hả?"

"Tại sao có cảm giác như trời mưa?"

Trời mưa?

Đinh Viêm ngạc nhiên nhìn bầu trời.

Lúc này bầu trời vẫn còn trong xanh, vẫn còn nắng và nóng như đang giữa mùa hè.

Nhưng trong thời tiết đầu hè này, Đinh Viêm ngạc nhiên cảm thấy trên mặt dường như có một chút ướt lạnh.

Đó là...sự mát lạnh của những hạt mưa tạt vào mặt.

Trời thật sự có mưa?
« Chương TrướcChương Tiếp »