Editor: Siro Mạc Linh Chi đực ra tại chỗ, không nhúc nhích.
Đoạn teaser ngắn đã kết thúc, nội dung phim đã qua biên tập của Hạ Vân Trù bắt đầu chiếu.
Tuy vậy, dù là cô hay người nhận nuôi cũng không có tâm trạng xem ti vi.
Anh cũng đã lấy được hộp điều khiển ti vi, nhưng... điều đó còn cần thiết nữa không?!
Hạ Vân Trù nhìn chó con, bắt đầu suy tư: Nếu bảo với nó rằng vừa rồi nó hoa mắt, vậy có tác dụng không nhỉ?
Anh hơi ảo não vì lúc xem đoạn được biên tập lại đã không chú ý còn cảnh phát lại thế này nữa!
Vốn không chiếu lại tập trước, nhưng do tập này và tập trước là một, lại bị chia ra để phát sóng nên tập này mới dính một đoạn của tập trước, bởi vậy Hạ Vân Trù mới sơ suất và để lại một bug rõ mồn một như vậy.
Nhận ra hối hận đã vô dụng, anh nhìn chó con và nhẹ nhàng gọi: “Chi Chi?”
Chó con chầm chậm xoay đầu qua chỗ anh, một lát sau, cô hé miệng:
“Áu...”
Một tiếng kêu, còn thảm thiết và thê lương hơn so với lúc ở biệt thự bờ biển, vang lên.
Hạ Vân Trù: “...”
-
Hạ Vân Trù lần thứ ba mở cửa, căng khóe miệng khéo léo giải thích: “Không sao, chẳng qua tâm trạng thú cưng trong nhà không tốt, đang nổi giận thôi.”
Bên ngoài là một trong những quản gia thuộc khu tứ hợp viện của anh.
Vị quản gia này là một phụ nữ trẻ khoảng ba mươi tuổi, nghe vậy cũng không bỏ đi giống những người khác. Trái lại, bà ấy khẽ ghé đầu: “Nó thật sự không sao chứ ạ?”
Bà ấy nhìn Hạ Vân Trù với ánh mắt hồ nghi.
À, bà ấy biết đấy là Chi Chi, hơn nữa rất thích Chi Chi.
Tiếng kêu thảm thương vô cùng thê lương của chú chó khiến khá nhiều người hoảng hốt. Những người khác không biết ai đang sống ở đây nên chỉ có thể liên hệ với vị quản gia chịu trách nhiệm quản lý khu tứ hợp viện.
Mà quản gia biết Hạ Vân Trù ở đây và biết trong nhà Hạ Vân Trù còn có... Chi Chi.
Thấy bà ấy lo mình làm chó bị thương, Hạ Vân Trù bèn lấy điện thoại di động, mở máy quay giám sát trong nhà ra cho bà ấy xem: “Nó không sao, chỉ vì tâm trạng không tốt mà thôi.”
Bà ấy lướt nhìn, thấy chú cún đang ngồi trên ghế sofa lau nước mắt. Tuy ưu sầu nhưng quả thật trông không giống như đang bị thương.
Bà ấy lập tức cười xấu hổ: “Được, làm phiền cậu rồi. Cậu Hạ, ngài cứ tiếp tục làm việc đi.”
Quay người cung kính rời đi, suy nghĩ một chốc, bà ấy dừng bước rồi ngoảnh lại: “À ừm... Chi Chi dễ thương vậy, cậu Hạ, ngài dỗ dành nó nhiều hơn chút ít nhé, đừng để nó buồn tủi.”
Nói xong, có lẽ biết mình hơi lắm chuyện, bà ấy lập tức bước đi nhanh.
Hạ Vân Trù bất đắc dĩ day ấn đường.
Anh đóng cửa lại, xoay người đi qua viện về phòng khách.
Chú chó trong nhà đang rất đau buồn, chưa bao giờ buồn đến thế này. Thế nên chó ta cứ ngồi trên ghế sofa gào khóc, khóc đến mức cơ thể mệt mỏi xụi lơ, cả người tỏa ra hơi thở khổ sở.
Vừa khóc vừa nức nở, cơ thể cũng lắc lư theo. Mỗi cái nức nở khiến cả người cũng theo đó rung rinh.
Dường như mỗi một sợi lông đang run rẩy cũng chất chứa đau buồn.
Hạ Vân Trù cẩn thận đến gần, chìa tay muốn lau nước mắt cho cô. Thế nhưng, chó ta né tránh, không thèm nhìn anh.
Tình hình không hay rồi.
Nó đã tức đến nỗi không thèm đoái hoài đến anh luôn.
Hạ Vân Trù vươn tay, một tay nhẹ nhàng bế cô, tay kia lấy giấy khăn lau nước mắt cho cô, vừa khẽ khàng an ủi: “Đừng khóc, khóc nhiều sẽ không tốt cho cơ thể đâu... Nhóc xem, nhóc anh hùng rồi kìa.”
Anh chỉ vào ti vi.
Tập này được biên tập chỉnh sửa lại nên rất ngắn, hiện giờ đã chiếu đến đoạn cuối.
Bé chó tròn tròn hai màu trắng đen tiên phong xung trận, mang theo tất cả khách mời ra khỏi biệt thự. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, vểnh đuôi lên, trông vô cùng oai phong, hiên ngang và khí phách.
Sự “oai phong” trong mong đợi của cô chỉ có cảnh này mới được coi là thành công.
Vậy mà, chó ta vẫn khóc, hơi thở xung quanh không hề tốt lên chút nào.
Thậm chí càng lúc càng căng thẳng...
“Ăng ăng ăng.” Cô nức nở, giơ chân đẩy tay Hạ Vân Trù ra.
Anh nhẹ buông tay, đánh rơi khăn giấy trên ghế sofa.
Giờ phút này, bên trên đã loang lổ vết đen.
Cô khóc dữ đến nỗi nước mắt ngập cả lông dưới mắt, hay nói cách khác, cô đã “tẩy trang” rồi.
Hạ Vân Trù: “...” Cái này...
Mạc Linh Chi: “... Á áu!”
Cô chợt hất tờ khăn giấy kia ra, đứng lên và chạy về phòng.
“Chi Chi!” Hạ Vân Trù đuổi theo sát phía sau.
Anh nghĩ cô sẽ rất buồn, có lẽ sẽ nhốt mình trong phòng giống lần trước, hoặc có lẽ sẽ vùi trên giường khóc tiếp...
Nhưng anh không ngờ cô lại ngậm một bọc đồ nhỏ ra ngoài!
Nghiễm nhiên đang định bỏ nhà ra đi!
Hạ Vân Trù: “Chi Chi!”
“Gâu!” Mạc Linh Chi quay lại gào lên với anh với đôi mắt còn đỏ ửng và gương mặt đau thương: “Chít.”
Cô phải đi, đừng đuổi theo cô.
Cô phải về núi.
Nói rồi, cô ngậm bọc đồ, bên trong đựng những vật mà cô cảm thấy đáng giữ làm kỷ niệm.
Có hình của cô và Hạ Vân Trù, có đồ trang trí Tôn Ngộ Không và có quả địa cầu nhỏ bên trong là bầu trời sao rực rỡ mà cô thích nhất.
Đây là tất cả những gì cô còn lại để tưởng nhớ về chuyến xuống núi lần này, là những ký ức của cô với người nhận nuôi.
Trong nhiều năm tới, cô sẽ phải dựa vào mấy thứ này để nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽ của mình trong thời gian sống ở xã hội loài người.
Lần này, cô thật sự quyết định trở về núi.
Cô không thể ở lại xã hội loài người này tiếp nữa, và càng không thể ở lại bên người nhận nuôi.
Ban nãy Mạc Linh Chi đã đoán được... quầng mắt của cô biến mất không phải do hết hiệu lực, cũng không phải do về đêm, mà là do nước.
Sau khi tắm bằng nước thì quầng mắt của cô sẽ bị rửa trôi đi.
Vả lại, từ bấy tới nay, mỗi đêm người nhận nuôi đều tắm rửa cho cô, vậy chắc hẳn anh đã biết cô không có quầng mắt từ lâu rồi.
Anh biết cô không có quầng mắt, biết từ tận kiếp nào rồi.
Cô thành gấu trúc “hót hòn họt”, công chúng cả nước cũng đã xem và thấy cô không có quầng mắt!
Gấu trúc “khiếm khuyết” bẩm sinh tự vẽ quầng mắt cho mình.
Quả thật quá đỗi mất thể diện.
Mạc Linh Chi không biết xã hội loài người có một từ gọi là “quê một cục”, nhưng tâm trạng của cô hiện nay chắc chắn là đang “quê” lắm rồi. Cô đã không còn mặt mũi gì sống ở xã hội loài người này nữa!
Cô chẳng còn chút thể diện gì nữa.
Nghĩ vậy, nước mắt cô lại bắt đầu rơi “tong tỏng” không kiểm soát được.
Về núi thôi, nhất định phải về núi!
Quyết tâm của cô rất kiên định, vậy mà... vừa tới cửa lập tức chết non.
Cửa bị khoá.
“Á áu...” Cô quay lại nhìn Hạ Vân Trù, ra vẻ van nài.
Mở cửa, tôi muốn rời khỏi đây.
Ở sau lưng cô, Hạ Vân Trù đau lòng. Anh bế cô lên, nhưng chó con điên cuồng vùng vẫy.
Dù trong sân không lạnh lẽo như bên ngoài nhưng lại lạnh hơn trong nhà rất nhiều, đặc biệt khi gió rét thổi qua thì sẽ mang theo cái lạnh thấu xương.
Hạ Vân Trù ôm chặt cô và nói bằng giọng run run: “Chi Chi, nhóc muốn đi ư? Chẳng phải nhóc đã nói sẽ không bỏ anh sao?”
Anh có thể cảm nhận được lần này cô muốn đi thật.
“Á áu...” Anh gạt tôi, mấy người ai cũng gạt tôi. Tôi không thể ở lại đây nữa!
Cô mất mặt trước khán giả cả nước, và cả nước cũng biết cô lén tự vẽ quầng mắt cho mình!
“Ăng ăng ăng.” Cô lại bắt đầu khóc.
Hạ Vân Trù chưa bao giờ biết một con chó lại có nhiều nước mắt đến vậy, thế nhưng cho tới bây giờ nó luôn không phải là một con chó thông thường, mà có cực nhiều chỗ bất thường.
Anh thở dài, cảm nhận được cơn gió lạnh thổi qua khiến cô bị rét run cầm cập, thế là anh lập tức ẵm cô về.
Mạc Linh Chi giãy giụa hướng về phía cổng lớn.
Hạ Vân Trù dừng bước: “Hiện giờ trên mạng có người hoài nghi nhóc không phải là quốc bảo.”
Anh đột nhiên nói vậy.
Mạc Linh Chi khựng lại, đồng tử co rụt, rồi ngẩng phắt đầu nhìn anh chằm chằm.
Hạ Vân Trù: “Là vì nhóc không có quầng mắt nên có người nghi ngờ nhóc không phải là quốc bảo, dù nhiều người tin tưởng hơn nhưng những điều tiếng ngờ vực kia vẫn có.”
Mạc Linh Chi giận đến mức há to miệng: “Áu áu áu...”
Tại sao nói cô bây giờ không phải là gấu trúc quốc bảo, cô chỉ không có quầng mắt thôi mà!
Lúc cô biến hình, đích thị đã trở thành gấu trúc quốc bảo mà!
Hạ Vân Trù: “Đúng vậy, tại sao họ lại bảo nhóc không phải là quốc bảo? Nếu nhóc bỏ đi, chẳng những bỏ rơi anh, mà còn khiến họ cho rằng nhóc không phải là bé quốc bảo đã giành thắng lợi đó. Họ sẽ lan truyền trên mạng chuyện nhóc quả thật không phải là quốc bảo, sẽ nói nhóc chột dạ, không thì tại sao lại không dám tham gia chương trình tiếp theo chứ?”
Mạc Linh Chi: “Hừ hừ hừ...” Tức đến mức nghiến răng.
Cô nhìn Hạ Vân Trù: “Áu!”
Hạ Vân Trù: “Đúng, nhóc là quốc bảo, vậy nhóc phải chứng minh cho họ thấy chứ, không có quầng mắt đâu có gì quan trọng, chẳng phải bọn anh cũng không có quầng mắt sao?”
Mạc Linh Chi trừng anh: “Áu!” Mấy anh là người, quầng mắt là của gấu trúc cơ mà!
Người có thể không có quầng mắt, nhưng sao gấu trúc lại không có quầng mắt cho được?!
Hạ Vân Trù bẹo tai và cổ cô: “Nhóc xem, dù nhóc không có quầng mắt nhưng những chỗ khác là màu đen mà, chỉ là không có quầng mắt thôi, không có gì phải chột dạ cả.”
Mạc Linh Chi: “Áu!” Tôi vốn không chột dạ nhé.
Tôi chính là gấu trúc quốc bảo!
Hạ Vân Trù ôm cô về: “Vậy nên, nhóc đừng đi, chúng ta nên thương lượng xem phải chứng minh bản thân nhóc bằng cách nào nha.”
Lần này Mạc Linh Chi không vùng vẫy nữa, chỉ ôm bọc nhỏ, để anh ẵm mình về.
Chiêu khích tướng đã có tác dụng với cô rồi.
-
Một người một thú ngồi đối mặt nhau.
Hạ Vân Trù muốn ngồi bên cạnh chó con, nhưng bị cô đuổi đi.
Hiển nhiên cô còn rất tức giận, nhìn anh chằm chằm: “Áu!” Tại sao anh lại gạt tôi!
Anh biết bí mật quầng mắt của cô từ lâu, thế sao không chịu nói chứ?
Hạ Vân Trù khẽ chớp mắt: “Anh không lừa nhóc mà.”
Mạc Linh Chi: “...”
Rõ quá rồi mà, anh còn rửa đi quầng mắt do chính cô vẽ lên... Thật sự không lừa cô hả?
Hạ Vân Trù lại đến gần, muốn ngồi bên cạnh cô, lại bị cô rống to.
Anh tiếp tục ngồi đối diện.
Mạc Linh Chi: “Chít.” Anh vừa nói chứng minh bản thân mà?
Hạ Vân Trù hơi nhức đầu.
Hiện giờ, anh thật sự đang cưỡi hổ khó xuống. Nhóc này chỉ mới phát hiện người khác biết quầng mắt của mình là giả, mà đã giận đến mức muốn bỏ nhà ra đi rồi.
Nếu nó biết sự thật nó là chó...
Hạ Vân Trù không dám nghĩ nữa.
Anh biết thật ra lúc này nói cho nó biết tất cả chân tướng mới là tốt nhất, bao gồm việc... nó là một con chó.
Tuy anh không biết tại sao nó lại kiên định cho rằng mình là gấu trúc quốc bảo, và đánh chết cũng không nhận mình là chó...
Nhưng giờ phút này, điều tốt nhất chính là kể hết tất cả “chân tướng” cho nó biết.
Tuy nhiên, đoán chắc nó sẽ không tiếp nhận nổi.
Nghĩ đến điệu bộ sầu bi ban nãy của nó, Hạ Vân Trù cũng không dám k1ch thích nó nữa.
Anh nghĩ chỉ cần anh đủ cẩn thận, cùng lắm thì để nó nghĩ mình là gấu trúc quốc bảo suốt cả đời này đi.
Dẫu sao cũng không ảnh hưởng gì, bởi việc ăn, uống và tất cả biểu hiện thường nhật của nó đều không phải là chó, và cũng không phải là gấu trúc. Nó vốn dĩ đã bất thường rồi.
“Thật ra những người phủ nhận nhóc chỉ chiếm số ít, phần lớn mọi người rất thích nhóc. Nhóc nghĩ xem, bây giờ nhóc là thú cưng hot nhất mạng xã hội, thậm chí rất nhiều khán giả xem chương trình này bởi vì nhóc đó.” Hạ Vân Trù nhẹ nhàng nói.
Chó con nhìn về phía anh với đôi mắt sưng đỏ.
Anh lại đến gần, thành công ngồi bên cạnh cô, không bị đuổi đi nữa.
Hạ Vân Trù mở điện thoại di động cho cô xem hình trên hot search tối hôm qua: “Nhóc nhìn nè, hình không có quầng mắt của nhóc cũng có trên mạng.”
Mắt Mạc Linh Chi đỏ lên.
Hạ Vân Trù lập tức nói: “Nhưng nhóc nghe thử bình luận nha.”
Anh bắt đầu đọc cho cô nghe:
“Wow, Chi Chi thật đáng yêu!”
“Má ơi, Chi Chi không có quầng mắt càng dễ thương hơn làm sao giờ.”
“Muốn trộm Chi Chi một ngày ghê.”
“Không có quầng mắt trông nó dễ cưng ghê ha, có quầng mắt hay không cũng yêu quá, siêu đáng yêu luôn.”
“Chị yêu Chi Chi, siêu yêu bé!”
...
Khi anh đọc, bầu không khí thương cảm xung quanh chó con tan đi đôi chút.
Hạ Vân Trù không ngừng cố gắng: “Hay chúng ta làm thêm một thí nghiệm nhé.”
Mạc Linh Chi tò mò nhìn anh.
Thí nghiệm gì?
Hạ Vân Trù bế cô lên, đưa vào nhà tắm và tắm rửa sạch sẽ, sau đó anh bế cô không có quầng mắt và thực hiện một cuộc gọi video.
Đối tượng là những khách mời của chương trình “Ngôi sao nổi tiếng”.
Ngoại trừ Bạch Ngọc.
Hôm nay là đêm mồng hai Tết, rất nhiều người đang nghỉ ngơi, video vừa được kết nối, trừ Tô Ức thì những người khác đều bắt máy.
Cam Vũ Quyên đang đắp mặt nạ: “Hạ tổng nghĩ gì mà video call vậy?”
Trương Dương Triết cũng rất kinh ngạc: “Đúng đó, hiếm lắm nha.”
Đạo diễn Chương trà trộn vào cũng gật đầu.
Hạ Vân Trù: “Chi Chi muốn trò chuyện với mọi người.”
Anh đặt màn hình trước mặt chó con. Trên màn hình nhanh chóng xuất hiện gương mặt chó con không có quầng mắt, cô nhìn thấy thì lập tức muốn né đi, nhưng kiềm lại được.
“Wow! Là Chi Chi đó hả, lâu rồi không gặp Chi Chi, chị cũng nhớ Chi Chi lắm!” Cam Vũ Quyên kéo mặt nạ xuống, cười tươi rói.
Đạo diễn Chương: “Chi Chi của chúng ta lại dễ thương hơn rồi, nhóc còn biết làm... bánh gấu trúc nữa nha, lần sau gặp mặt làm hai cái cho ta nhé.”
Cam Vũ Quyên: “Sao mắt Chi Chi đỏ đỏ vậy cưng?”
Mạc Linh Chi nhìn họ, miệng méo xệch.
Họ thấy mắt cô đỏ ửng, nhưng không màng đến việc cô có quầng mắt hay không sao?
Trương Dương Triết: “Khóc rồi hả? Chi Chi, Hạ tổng làm mi tủi thân sao? Vậy chú mày tới ở với ta vài ngày đi, Tụng Hạo rất nhớ mi đó, đám Y Y cũng nhớ đại ca nữa kìa.”
Đạo diễn Chương: “Đúng, Chi Chi là quốc bảo đáng yêu nhất, sao khóc đến nỗi mắt đỏ hồng thế kia.”
Lúc này, bên Trương Dương Triết xuất hiện một cậu bé.
Trương Tụng Hạo hưng phấn: “Chi Chi! Chi Chi đã lâu không gặp, anh rất nhớ em đó!”
Một mình cậu có thể huyên thuyên nói liên tục: “Chi Chi, khi nào em mới đến thăm anh vậy, anh sẽ dẫn em đi ăn hải sản, anh tiết kiệm được rất nhiều tiền lì xì nè, đến lúc đó anh sẽ dẫn em đi ăn thật nhiều hải sản nha, anh giàu lắm á!”
Cuối cùng, Mạc Linh Chi mở miệng, nhìn Trương Tụng Hạo: “Chít.” Được.
Cô không biết nói, chỉ biết nghe họ cười khen cô, bảo nhớ cô. Họ không tỏ vẻ dị thường với mắt cô, dường như chuyện gấu trúc quốc bảo không có quầng mắt như cô là một việc rất bình thường.
-
Sau khi cúp điện thoại, cảm xúc của Mạc Linh Chi rõ là đã ổn định hơn nhiều, dù còn buồn bã nhưng cô không tuyệt vọng như trước nữa.
Hạ Vân Trù cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh xoa đầu cô: “Nhóc con, nhóc xem, không có quầng mắt cũng bình thường thôi, đừng buồn nữa nhé.”
Mạc Linh Chi thoáng nhìn anh, tâm trạng vẫn còn sa sút.
Hạ Vân Trù định nói thêm thì lúc này điện thoại di động rung lên.
Video từ Tô Ức.
Hạ Vân Trù không thèm để ý, nhưng Tô Ức liên tục gọi qua.
Anh hít sâu một hơi, nhìn bé chó vẫn đang buồn rầu, bèn bật video.
Đầu bên kia, câu nói đầu tiên của Tô Ức là: “Hạ tổng, nhắm ống kính vào Chi Chi nào, nghe nói vừa nãy Chi Chi gọi video không có vẽ quầng mắt nhó!”
Anh ta vừa dứt lời, mắt Mạc Linh Chi lập tức lại đỏ lên.
Nhìn đi, ai cũng biết cô tự vẽ quầng mắt, họ sẽ lấy chuyện này ra cười nhạo cô cho coi!
Lần này cô quá mất mặt, không lấy lại được rồi.
Hạ Vân Trù trừng Tô Ức, đặt điện thoại di động trước mặt Chi Chi.
Tô Ức: “Ha ha ha ha ha ha! Nhóc khóc thành thế này luôn cơ à? Sưng húp hai con mắt, ha ha ha!”
Anh ta cười nghiêng cười ngả. Hiển nhiên, anh ta đang tham gia chương trình, còn trang điểm và nhuộm tóc xanh lam.
Mạc Linh Chi: “Áu!”
Tên phản đồ này quá đáng!
Cô gắt gao nhìn anh ta đăm đăm, nghiến răng, chỉ muốn nhào tới cắn anh ta thôi.
Tô Ức: “... Phụt ha ha!” Tiếp tục cười.
Tựa như vừa thấy cô là anh ta buồn cười.
Mạc Linh Chi quay đầu, không thèm nhìn anh ta, cảm xúc vốn đã khá hơn, giờ lại trở nên u tối và sầu muộn.
Hạ Vân Trù định cúp điện thoại.
Tô Ức: “Ây gù, được rồi Chi Chi, anh biết tại sao nhóc rầu rồi, chẳng phải chỉ là chuyện vẽ quầng mắt bị công chúng biết thôi à?”
Tay Hạ Vân Trù dừng lại.
Mạc Linh Chi vùi đầu vào chân, càng thêm đau buồn.
Tô Ức nói tiếp: “Chuyện này có gì đáng để nhóc sầu não vậy? Không phải chỉ là hoá trang thôi sao. Nhóc nhìn anh đây, khi tham gia show anh sẽ hoá trang, nhóc tham gia show thì hoá trang là bình thường mà.”
Nghe thế, tai Mạc Linh Chi khẽ giật, cô ngẩng đầu nhìn Tô Ức trong màn hình.
Anh ta để tóc xanh lam, đeo khuyên tai màu xanh lam, và khuôn mặt cũng trông loá mắt hơn bình thường, cộng thêm đôi mắt hoa đào. Ngoài ra, có lẽ là trang điểm để lên sân khấu nên quanh mắt anh ta có rất nhiều kim sa, chiếu sáng lấp lánh qua màn hình.
Mạc Linh Chi dí sát đầu vào.
Tô Ức cũng đưa mặt lại gần ống kính: “Nhóc xem, anh trang điểm, họ cũng gào thét. Nhóc trang điểm, họ cũng gào thét luôn. Tham gia show trang điểm là chuyện quá bình thường luôn.”
“Chít.” Mạc Linh Chi đột nhiên mở lời.
Dường như Tô Ức hiểu cô có ý gì, đuôi mày nhướng lên:
“Sao lại không giống? Nhóc xem Hạ tổng chưa bao giờ trang điểm, nhưng anh lại phải trang điểm. Có vài người trang điểm, có vài người không thích, vậy có gì lạ đâu? Nhóc không có quầng mắt thì tự vẽ thôi có sao đâu nào? Đây không phải chứng minh nhóc là quốc bảo có một không hai ư?”
Mạc Linh Chi chậm rãi ngồi dậy, mắt hơi sáng lên.
“Người với người khác nhau, thì gấu trúc với gấu trúc cũng khác thôi. Nhóc không có quầng mắt nên nhóc mới chính là bé gấu trúc đẹp nhất trong tất cả đó!” Tô Ức hất cằm, như thể cô không có quầng mắt là một chuyện rất đáng ăn mừng.
Tham gia chương trình, trang điểm là chuyện bình thường.
Nhóc chính là một bé gấu trúc đẹp nhất trong tất cả!
Thế nên, cô không có quầng mắt là chuyện bình thường, và việc cô trang điểm cũng bình thường luôn. Cô hoàn toàn không cần thiết phải đau khổ vì nó.
Nhìn Tô Ức – được trang điểm quá mức – trong màn hình, Mạc Linh Chi từ từ ngồi thẳng dậy, bầu không khí đau thương dần dần biến mất.
Bên đầu kia video có người đang gọi:
“Thầy Tô Ức, đến lượt anh lên sân khấu rồi ạ!”
“Được!” Tô Ức đáp lại, đứng lên rồi nói với cô: “Nhóc mà còn khóc nhè thì đúng thật là một con gấu trúc thất bại.”
Mạc Linh Chi: “...”
Cô nghiến răng nhìn anh ta: “Áu!”
Sau khi để lại một câu đáng ăn đòn, Tô Ức cúp điện thoại, khiến Mạc Linh Chi tức tối đến mức giẫm đạp điện thoại di động.
Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Vân Trù, cảm xúc trong mắt rõ là đã khá hơn nhiều. Thậm chí, cô còn dấy lên ý chí chiến đấu:
“Áu.” Cô muốn chứng minh mình là gấu trúc quốc bảo!
Người nhận nuôi, tre và bồn sữa đâu!
Hạ Vân Trù: “...”
Anh ôm cô vào lòng, cất giọng hơi khàn: “Lại lên show chứng minh nhé, không bỏ đi nữa nha?”
Mạc Linh Chi: “Áu!” Không đi nữa!
Thời gian xấu hổ tạm thời đã qua, xã hội loài người thú vị nhường này, hơn nữa cô còn phải chứng minh bản thân, đương nhiên không đi rồi!
Ánh mắt Hạ Vân Trù phức tạp.
Anh không ngờ nhóc con lại được Tô Ức dỗ dành thành công.
Dường như Tô Ức cũng có thể nghe hiểu điều cô muốn biểu đạt, có thể vực dậy cảm hứng chiến đấu cho cô, có thể an ủi cô bằng thái độ tự tin nhất, có thể đưa cô bước ra khỏi nỗi buồn...
Rõ là chuyện tốt, nhưng chẳng hiểu sao tâm trạng của anh không vui mấy.
Chó con hầu như đã được xoa dịu.
Còn cảm xúc của Hạ Vân Trù tụt đi thấy rõ.
-
Mồng sáu tháng Giêng.
Hoa Minh chính thức bắt đầu làm việc, Hạ Vân Trù dẫn Mạc Linh Chi đi làm.
Hôm nay cô vẫn vẽ vành mắt như trước.
Hết cách rồi, dẫu sao gấu trúc nổi bật ở quầng mắt, cô soi gương thế nào cũng thấy mình hơi là lạ. Với lại, cô cũng không muốn người khác nhận lầm chủng loài của mình nữa. Vậy nên sau một hồi rối rắm, cô đã vẽ vành mắt đen này.
Mang theo quầng mắt ra ngoài, cô cảm thấy có phần không được tự nhiên, hơi hơi buồn bực.
Trên thực tế, từ mồng hai tháng Giêng đến giờ, thỉnh thoảng lúc cô nghĩ đến quầng mắt, một cảm giác quái lạ cứ bủa vây cô khiến cô hay cào đất, đâm ra hụt hẫng.
Cô đã không biết tên khoa học của trạng thái này được gọi là...
Bị quê.
Hạ Vân Trù xử lý công việc, còn cô mệt mỏi vùi trong l0ng nguc anh.
Thường thì cô rất thích người khác nhìn mình, nhưng hôm nay cô cứ cảm thấy họ chỉ đang nhìn vào quầng mắt của cô thôi. Điều này làm cô không khỏi chôn đầu sâu hơn vào lòng người nhận nuôi, không muốn ngẩng lên.
Hạ Vân Trù đành chịu bó tay.
Không biết nhóc con này sẽ buồn bực bao lâu mới có thể khỏi hẳn đây...
Anh giơ tay, khẽ xoa đầu cô.
Trợ lý Cao gõ cửa: “Hạ tổng, đạo diễn Chương tới, nói có chuyện muốn hỏi ý kiến của ngài.”
Vào lúc này, Hạ Vân Trù đã xong việc, bèn gật đầu.
Đạo diễn Chương nhanh chóng vào trong.
“Hạ tổng, Chi Chi.” Vừa vào, gương mặt ông ấy lập tức cười tươi như hoa nở.
Hạ Vân Trù nhướng mày: “Chuyện gì?”
Đạo diễn Chương: “Ngày mai kỳ thứ tư của ‘Ngôi sao nổi tiếng’ sẽ phát sóng rồi...”
Hạ Vân Trù gật đầu, ý bảo ông ta tiếp tục.
Đạo diễn Chương chà chà tay: “À ừm, gần đây Hạ tổng không đọc trên mạng sao? Tập một vừa kết thúc, cư dân mạng đã khởi xướng bình chọn, có một ‘giải thưởng’ đạt được số phiếu bầu áp đảo, gần như có thể quyết định nó sẽ là...”
Vẻ mặt thoáng chột dạ, ông ấy tiếp tục: “Mồng mười tháng Giêng của chúng ta cũng chính là ngày 11 sẽ quay tập thứ năm, vì vậy ‘giải thưởng’ khá phức tạp. Sau khi thương lượng, ekip chương trình đã quyết định... mồng mười tháng Giêng, nhóm Hạ tổng sẽ đi hoàn thành ‘giải thưởng’, coi như quay hình một tập cho chương trình luôn.”
Ánh mắt Hạ Vân Trù tỏ ra hơi nghi ngờ.
“Giải thưởng” và ghi hình có thể ngang bằng nhau à? Với lại, “đi hoàn thành giải thưởng” là gì chứ?
Rốt cuộc Mạc Linh Chi hưng phấn, cô ngẩng đầu và nhìn đạo diễn Chương bằng đôi mắt trông mong.
Cô không suy nghĩ nhiều giống Hạ Vân Trù, mà cô chỉ nghe được ý bên ngoài thôi...
Giải thưởng!
Cô giành được giải nhất sao?!
Hôm đó vì để giành giải nhất, cô đã nỗ lực rất nhiều, nhất định phải lấy giải thưởng!
Mắt chó ta sáng lên.
Thấy vậy, Hạ Vân Trù nhướng môi, vừa nhẹ nhàng vu0t v3 đầu cô, vừa nhìn đạo diễn Chương: “Nói đi, giải thưởng là gì?”
- -------------------