Editor: Mâm Xôi
Những người khác không hiểu được ý mà Mạc Linh Chi muốn biểu đạt, nhưng bọn họ có thể nghe hiểu được lời của Hạ Vân Trù.
Lúc Hạ Vân Trù nói câu: “Ăn nốt hôm nay rồi giảm cân" thì vẻ mặt bọn họ đều nghệt ra, còn có vẻ hoang mang nhìn anh...
Hạ tổng, anh đang nói cái gì thế?
Chẳng nhẽ Chow Chow nhà anh có ý định giảm cân à? Một con Chow Chow mà có thể suy nghĩ được như vậy luôn sao?
Nhóc đó không chịu ăn gì, vậy mà còn không mau xem thử nó có chỗ nào không thoải mái không đi!
Nhưng còn chưa kịp thu lại vẻ mặt hoài nghi thì cục bông đang “bi phẫn” kia lại bắt đầu ăn cơm...
Mọi người: “????”
Ôi vãi, đúng thật là con Chow Chow này biết tới việc giảm béo!
Hồi nãy nó không chịu ăn, vậy mà là vì để giảm cân!
Mọi người trợn tròn mắt, ngu ngơ luôn.
Chi Chi dồn hết nỗi đau buồn và phẫn nộ vào đồ ăn, cứ thế ăn uống thỏa thích. Cô ăn ngon lành những đồ ăn bày trên bàn kia, khiến cho mọi người… cũng cảm thấy đói bụng.
Bạch Ngọc cũng đang quan sát.
Nhưng ánh mắt kia của cô ta không có chút thiện ý nào.
Bởi vì, con Chow Chow này lại lên hot search nữa rồi!
Ngay lúc cô ta cãi nhau với người đại diện vào sáng nay, nó được du khách “ngẫu nhiên gặp được” mà lên hot search, hơn nữa độ hot còn rất cao, mới đó đã lên top 10 tìm kiếm.
Một con chó mà thôi, sao lại có thể hot như vậy được?!
Chẳng nhẽ là do Hạ Vân Trù mua?
Bạch Ngọc hoài nghi.
Vốn dĩ cô ta đã ghen ghét với Mạc Linh Chi vì chuyện lên hot search kia, vậy mà người đại diện còn cảnh cao cô ta rằng phải nhanh chóng tạo nhiệt, dùng cách nào đó để cứu vãn lại hình tượng.
Mất hơn một tiếng đồng hồ suy ngẫm, cuối cùng cô ta nghĩ ra cách tốt nhất đó là:
Để cho Hạ Vân Trù chống lưng cho cô ta.
Chỉ cần có Hạ Vân Trù chống lưng thì những phần không tốt của cô ta trong gameshow này đều sẽ không bị lộ ra dù chỉ là một chút. Hơn nữa, mấy vấn đề khó khăn cô ta đang gặp phải cũng sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Hồi nãy khi Hạ Vân Trù ngồi xuống bàn tiệc, cô ta còn định phô diễn một chút, trò chuyện với mọi người để thể hiện bản thân, đồng thời hấp dẫn sự chú ý của Hạ Vân Trù.
Nhưng ngàn vạn không ngờ tới đó là con Chow Chow kia lại dựa sức mình mà cướp đi mọi sự chú ý.
Một con chó ăn cơm mà thôi, sao bọn họ đều quay sang nhìn nó cơ chứ!
Sao còn lấy máy ảnh ra chụp nó nữa!
Chẳng nhẽ một tiểu hoa nổi tiếng như cô ta mà phải chịu thua con chó như này hay sao??
Bạch Ngọc tức nổ phổi, nhưng cô ta cũng chỉ có thể nín nhịn xuống.
Sáng nay cô ta đã bị thiệt bởi con chó này, Hạ Vân Trù lại còn đứng về phía nó nên bây giờ cô ta không thể đối đầu với nó được...
Bạch Ngọc thất thần ăn hải sản, còn Chi Chi bên kia đã xử lý xong toàn bộ cơm trưa của mình.
Um… hải sản ngon thật đấy!
Thịt ngọt ngọt, lại còn rất thơm ngon, con tôm hùm lớn kia còn ngon đặc biệt luôn. Chỉ dùng phương pháp nấu đơn giản nhất mà tôm hùm Úc đã rất ngon rồi.
Hơn nữa, để cô ăn dễ hơn nên toàn bộ thịt tôm đều được lấy sẵn ra đặt vào đĩa. Còn vì suy nghĩ cho cô nên toàn bộ thịt đều được làm chín.
Trước đây hình như cô chưa từng được ăn hải sản nên bữa tiệc hôm nay đã khiến cô cảm thấy rất mỹ mãn.
“Áu...”, cô dùng ánh mắt khao khát nhìn Hạ Vân Trù, móng vuốt đen đen nhỏ nhỏ vỗ lên một cái đĩa trên bàn.
Hạ Vân Trù: “...”, anh xoa xoa ấn đường.
Lúc này Bạch Ngọc căn đúng cơ hội, bày ra vẻ lo lắng rồi chen mồm vào: “Hạ tổng, cho Chi Chi ăn hải sản không tốt cho lắm nhỉ? Tôi nhớ là chó...gấu trúc không thể ăn hải sản được.
“Áu áu!!”, Mạc Linh Chi gào lên, trừng mắt với cô ta.
Người phụ nữ này thật quá đáng!
Vậy mà cô ta muốn ngăn cản cô được ăn đồ ngon!
Trương Dương Triết ngồi cạnh cũng gật đầu: “Hình như là vậy thật, hải sản chứa nhiều muối, còn dễ gây dị ứng nữa.”
“Au...”, Mạc Linh Chi kháng nghị.
Hạ Vân Trù thở dài, giải thích: “Đã hỏi bác sĩ rồi, nhóc ấy ăn được mà không bị dị ứng, chỉ cần không để ăn nhiều quá là được.”
Thực ra, điều mà anh muốn nói hơn đó là....
Một con Chow Chow có thể ăn liền hai hộp khoai tây vị BBQ, thường xuyên ăn trộm lượng lớn đồ ăn vặt, còn có thể một miếng giải quyết luôn nửa cây kem thì dăm ba thứ muối trong hải sản đó đối với cô mà nói chẳng đáng là bao.
Ở chung với nhau lâu khiến anh càng thêm chắc chắn, Chi Chi khác hoàn toàn những con cùng loài.
Vậy nê, Hạ Vân Trù nói ra lời mà Mạc Linh Chi đang rất muốn nghe...
“Làm cho nhóc ấy thêm một con tôm hùm Úc nữa đi.”
- --
Sau khi ăn xong, các vị khách mời lại tiếp tục quay chương trình.
Mạc Linh Chi ngồi ở đầu cầu thang, nhìn ra ngoài rồi thở dài thườn thượt...
“Aizzz”
Tô Ức lân la lại gần: “Nhóc thở dài cái gì?”
Mạc Linh Chi lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, sau đó chuyển hướng, không nhìn nữa.
Chính là tên này nói cô béo!
Gấu trúc quốc bảo Chi Chi thù rất dai!
“Chi Chi? Nhóc sao thế? Nói cho anh nghe xem nào?”, Tô Ức vẫn dây dưa.
Cạnh đó, con trai của Trương Dương Triết là cậu nhóc Tưởng Tụng Hạo cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt khao khát, muốn tới gần hơn nhưng lại có chút chần chờ.
Mạc Linh Chi không để ý tới anh ta, tiếp tục thở dài: “Haizzz”
Một con Chow Chow mà cũng bày đặt than ngắn thở dài, cảnh này đúng là khiến mọi người ai nấy đều tò mò. Số ít những người quay phim dựng tai lên nghe ngóng, vẻ mặt hóng hớt.
Lúc này, Hạ Vân Trù vừa ra ngoài nghe điện thoại xong đã đi vào.
Nhìn tên nhóc đang ngồi tự kỉ ở đó, khóe miệng anh cong lên. Anh đi tới trước mặt cô, vươn tay xoa đầu rồi cười nói: “Giảm béo không phải là dựa vào việc nhịn ăn, có thể vận động để giảm béo mà. Sáng mai anh đưa nhóc đi tập thể dục nhé.”
Ánh mắt của Mạc Linh Chi sáng lên: “Áu?” Thật sao?
Hạ Vân Trù mỉm cười gật đầu: “Thật, sáng mai anh gọi nhóc dậy.”
Mạc Linh Chi gật đầu thật mạnh, bừng bừng quyết tâm với việc sáng mai sẽ “dậy sớm giảm béo”, kiên định không khác gì với việc “nhịn ăn giảm béo” hồi nãy.
Tô Ức: “Phụt...”
Anh ta cười phá lên: “Hahaha!! Hồi nãy là do nhóc đang khó chịu vì trưa nay ăn nhiều quá sao?”
Mạc Linh Chi không vui nhìn anh ta.
Tô Ức: “Haha!! Hồi nãy nhóc đòi tôm hùm ấy, đâu phải là cái phản ứng kiểu này đâu! Hahaha!!”
Anh ta không để ý tới hình tượng mà vừa cười vừa vỗ đùi.
Mạc Linh Chi: “....”, nhịn lại nào!
Cô xấu hổ, buồn bực cúi thấp đầu.
Tô Ức cười ngặt nghẽo: “Không ổn rồi, anh đây không nhịn được!! Hahaha, lúc ăn thì nhóc liều mạng ăn; ăn xong lại có kiểu thấy tự trách vì bản thân ăn nhiều quá, nên phải giảm cân rồi! Thật sự hề hước quá đi!”
“Auuu...”, Mạc Linh Chi nắm chặt móng vuốt, kêu lên hai tiếng, cô thẹn quá hóa giận mà trừng mắt với hắn.
Nhưng mà, lúc cô đang nạt anh ta thì anh ta lại....
“Hahahahah....”
Mạc Linh Chi: “...”, cô xoay người đi, nằm sụp xuống.
Không còn tình yêu gì nữa rồi.
Khóe miệng Hạ Vân Trù khẽ giương lên, nâng tay che miệng, ho khan một tiếng: “Anh phải về phòng xử lý chút việc, nhóc ở đây chơi vui vẻ nhé, chú ý an toàn.”
Anh xoa đầu cô rồi cứ thế đi về phòng.
Mạc Linh Chi tiếp tục ngồi đó, thi thoảng lại phe phẩy đuôi của mình.
Tô Ức ở cạnh vẫn ríu rít không ngừng, cô không thèm để ý tới.
“Chi Chi, đừng giận nữa mà, có phải nhóc thích xem Tây Du Ký không? Anh mở Tây Du Ký cho nhóc xem nhé?”, đột nhiên Tô Ức nói.
Cuối cùng thì Mạc Linh Chi cũng có phản ứng, lỗ tai cô hơi run lên.
Tô Ức thấy vậy thì hai mắt sáng rực.
Trương Tụng Hạo nãy giờ đứng cách đó không xa quan sát bỗng lên tiếng: “Để em đi mở!”
Sau đó, cậu nhóc chạy xuống tầng, bật tivi trong phòng khách lên, bắt đầu phim Tây Du Ký.
Lúc này Mạc Linh Chi mới chịu ngồi dậy.
Cô đang ngồi ở đầu cầu thang nên chỉ cần ngồi dậy, cúi đầu cái là thấy được tivi. Hơn nữa thị lực của cô cũng tốt nên vị trí này khá là thích hợp.
Mới tìm ra được phim thì Trương Dương Triết vừa đi từ trong phòng ra cũng nhìn thấy.
Anh ta trầm mặt, mím môi, nghiêm khắc hỏi: “Trương Tụng Hạo, con đang làm cái gì thế hả?”
Trương Tụng Hạo sửng sốt, tay cầm điều khiển cứng đờ lại.
Lúc này Trương Dương Triết đã đi tới, giật lấy điều khiển trong tay cậu bé rồi quát lớn: “Bài tập đông này đã làm xong chưa? Không phải đã nói với con là những ngày này không thể xem tivi được rồi hay sao hả?!”
Vẻ mặt anh ta rất nghiêm khắc, giọng điệu thì hung dữ.
Anh ta đưa Trương Tụng Hạo tới đây là vì muốn bé trở thành một ngôi sao nhí, nhân cơ hội này có một lượng fan làm nền tảng. Thế nhưng trong chương trình cậu bé lại ít nói, đã thế còn không có biểu hiện đặc biệt đáng chú ý nào!
Dù là anh ta chỉ dẫn cái gì thì cậu bé cũng đều chống đối, vậy mà bây giờ còn ngồi đây xem tivi.
Đây là đang ở chỗ quay chương trình!
Thế nên biểu hiện này của cậu bé chính là không thèm để tâm tới lời của người cha như anh ta.
Trương Dương Triết quát lớn khiến Trương Tụng Hạo không dám nói lời nào, Mạc Linh Chi thì sợ run người.
Cô chưa có thấy ai nghiêm khắc tới vậy hết...
Thấy Trương Dương Triết còn định mắng mỏ thêm, đột nhiên Mạc Linh Chi lên tiếng: “Ấu ấu...”
Tiếng kêu này đã thu hút được sự chú ý của người kia.
Ánh mắt của Tô Ức khẽ hiện lên gợn sóng, anh ta bình tĩnh nhìn về phía Trương Dương Triết nói: “Thầy Trương, Tụng Hạo chỉ là giúp Chi Chi mở phim Tây Du Ký mà thôi, vì Chi Chi không biết dùng điều khiển từ xa.”
Trương Dương Triết kinh ngạc.
Sau đó quay lại nhìn màn hình, là phim Tây Du Ký đã được chọn.
Việc con Chow Chow này thích xem Tây Du Ký, hầu như mọi người đều biết.
Lập tức trên mặt anh ta hiện lên vẻ xấu hổ, nghĩ ngợi một hồi rồi mới đặt tay lên vai Trương Tụng Hạo: “Ba, ba không biết… hồi nãy quá nóng nảy....”
Đây cũng xem như lời xin lỗi, giọng nói còn đem theo chút áy náy.
Trương Tụng Hạo chỉ mím môi, khẽ tránh đi bàn tay của anh ta. Cậu bé ấn phím, trên tivi bắt đầu chiếu cảnh phim trong Tây Du Ký.
Trương Dương Triết càng thêm xấu hổ, nhìn con trai, sau đó lại nhìn màn hình tivi. Cuối cùng chỉ nói ra một câu: “Vậy… vậy mọi người xem phim đi, nhớ là phải làm bài tập...”
Một lát sau Trương Tụng Hạo mới đáp lại: “Ừm.”
Bầu không khí có hơi ngượng ngùng, Mạc Linh Chi hết nhìn Trương Dương Triết lại quay sang nhìn Trương Tụng Hạo, tự nhiên cảm thấy đứa trẻ này có hơi đáng thương.
Còn Tô Ức thì trước sau vẫn không mấy để ý, tầm mắt anh ta chỉ dán lên người Chi Chi, không chú ý tới thứ khác.
Mạc Linh Chi nghĩ nghĩ, sau đó quay về phía Trương Tụng Hạo: “Chít!”
Trương Tụng Hạo nhìn cô, ánh mắt mê mang.
Tô Ức: “Nhóc đó đang an ủi cháu đấy.”
Ánh mắt Trương Tụng Hạo bỗng chốc sáng lên, cậu bé ngẩng đầu, thử dò hỏi: “Anh… anh có thể sờ em được không?”
Mạc Linh Chi hào phóng gật đầu.
Cứ sờ đi, cậu nhóc nhân loại đáng thương, có một người cha quá hung dữ.
May là người nhận nuôi cô tuy thường xuyên bày ra vẻ mặt lạnh lùng, thế nhưng lại rất dịu dàng.
Khóe môi Trương Tụng Hạo cong lên, cậu nhấc chân đi về phía Chi Chi.
Lúc này, Bạch Ngọc đi từ phòng bếp ra, cô ta đang bê một ly cafe đi lên lầu.
Hồi nãy Trương Dương Triết có hơi xấu hổ, thấy vậy thì hỏi liền một câu: “Bạch Ngọc, cô đi đâu vậy?”
Bạch Ngọc lộ ra nụ cười xinh đẹp: “Tôi đi đưa cafe cho Hạ tổng, anh ấy làm việc vất vả quá.”
Lời vừa dứt thì đại sảnh lại tiếp tục lâm vào trầm mặc, chỉ có tiếng tivi đang phát ra.
Mạc Linh Chi không còn tâm trạng xem tivi nữa, đột nhiên cô đứng dậy.
Mà lúc này, Bạch Ngọc đã đi qua chỗ cô, đang đi về phía phòng của Hạ Vân Trù.
“Áuuu.”, không được!
Cô muốn cản cô ta lại.
Trương Tụng Hạo vốn đang vươn tay tới sờ Chi Chi, đột nhiên thấy cô định rời đi, bởi vì khao khát muốn được sờ người cô nên theo bản năng đã giữ cô lại.
Nhưng vì vội quá nên cậu bé chỉ túm được mỗi cái đuôi, hơn nữa, chow chow là chạy đi, với cân nặng của một cậu bé mới 6 tuổi như cậu không chế trụ được nên cũng bị kéo theo.
Mạc Linh Chi vừa mới bỏ chạy thì đột nhiên bị túm đuôi nên tư thế giống như đang bay lên.
Lực kéo phía sau trực tiếp khiến cô và người phía sau lăn xuống.
“Áuu.”
- ---