Chương 7

Toàn bộ đầu cá của vật ô nhiễm đều dán trên cửa sổ, đoàn tàu vẫn chạy như bay trên đường ray khiến mặt nó bị ép tới có chút biến dạng.

Chúc Ninh nhìn thấy vật ô nhiễm, vật ô nhiễm cũng nhìn thấy Chúc Ninh.

Chúc Ninh nhanh chóng quyết định, đột nhiên kéo cửa tàu ra, dưới ánh nhìn mờ mịt của Lý Niệm Xuyên bắt đầu nổ súng ra bên ngoài cửa sổ.

Phanh phanh phanh!

Viên đạn bay xuyên qua cửa, gió bên ngoài điên cuồng tốc vào. Lý Niệm Xuyên còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy Chúc Ninh đột nhiên nâng tay lên, xả súng vào trên nóc tàu điện ngầm.

"Bắn theo hướng của tôi." Chúc Ninh dứt khoát hạ lệnh.

Lý Niệm Xuyên đã hình thành phản ứng theo bản năng, lập tức dừng đọc sách dạy nấu ăn, làm theo động tác của Chúc Ninh, cô bắn hướng nào cậu cũng bắn theo hướng đó.

Cũng may đạn là đạn không khí, bằng không nếu dùng súng ở trong không gian khép kín bằng kim loại như này sẽ khiến viên đạn bắn ngược trở lại dẫn đến ngộ thương.

Mui tàu bị mưa đạn đυ.c khoét, gió thổi vào càng ngày càng nhiều.

Trên nóc tàu rõ ràng có thứ gì đó đang bò.

Hình thể và trọng lượng của thứ kia lớn hơn nhiều so với nhân loại, mỗi bước chạy vội né tránh viên đạn của nó đều để lại một vết lõm sâu hoắm.

Khoang tàu điện ngầm kiên cố lúc này chẳng khác bìa giấy là bao, dưới sức bắn phá trở nên vô cùng yếu ớt. Uy lực của súng không khí cũng không mạnh như vậy, cho nên chỉ có thể là do vật ô nhiễm đã bắt đầu suy yếu.

Một khi nguồn ô nhiễm lẩn trốn trong khu vực ô nhiễm bị phát hiện, bức tường phòng thủ của khu vực ô nhiễm rất khó mà duy trì được sự vững chắc như trước được nữa.

Đổi cách nói khác thì, khu vực ô nhiễm đã bắt đầu xuất hiện một vết rách.

Chúc Ninh rất muốn mắng người, vì cái gì chỉ cung cấp cho đội vệ sinh một khẩu súng không khí, nếu đổi thành một khẩu súng máy thì trận chiến này đã sớm kết thúc rồi.

Uy lực của đạn không khí có hạn, tầm bắn cũng không được xa, hơn nữa còn cần một thời gian nhất định để lên đạn, những điều này đều là trở ngại rất lớn với việc gϊếŧ vật ô nhiễm.

Đột nhiên, đèn điện bên trong khoang tàu bắt đầu nhấp nháy dữ dội.

Chúc Ninh nhíu mày, chức năng nhìn đêm của mũ bảo hộ nhất thời không tự điều chỉnh được, cô đành phải một tay cầm súng chậm rãi bước về phía trước.

Hành khách trên tàu đều đang nhìn chằm chằm Chúc Ninh, trong miệng phát ra những tiếng gầm gừ khe khẽ như tiếng hú của loài dã thú trước khi xâu xé con mồi.

Khu vực ô nhiễm sắp sụp đổ.

Chúc Ninh vẫn còn đang tìm kiếm, đột nhiên đồng tử chợt co rút thật mạnh.

Phanh! Một cánh tay bám đầy vảy cá sắc nhọn thọc xuyên qua cửa sổ khoang tàu bóp lấy cổ Chúc Ninh, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Lý Niệm Xuyên trực tiếp kéo Chúc Ninh ra khỏi khoang tàu.

Lý Niệm Xuyên nổ súng về phía cánh tay cá đột nhiên chui ra từ trong bóng đêm, nhưng lúc này đã không còn kịp nữa rồi.

Đoàn tàu vẫn tiếp tục chạy như bay về phía trước, Lý Niệm Xuyên còn ở trên đó, chỉ ba giây sau hai người đã mất liên lạc.

Trong khoảnh khắc bị tay cá túm lấy, Chúc Ninh phản ứng cực kỳ nhanh chóng. Cô ấn xuống nút bơm phồng trên quần áo lao động, bên trong lập tức căng đầy không khí, từ một bộ quần áo biker bằng da biến thành trang phục của phi hành gia vũ trụ.

Quần áo lao động căng lên giúp cô giảm xóc, bảo vệ cơ thể yếu ớt của nhân loại khi bị người cá túm ngã xuống đường ray.

Chúc Ninh bị người cá bám lấy, lăn qua lăn lại mười mấy vòng, đến khi cô hoàn hồn thì đã thấy người cá tay bóp chặt cổ cưỡi trên người mình.

Khẩu súng đã rơi mất khi cô lăn xuống, chỗ này là đường ray, Chúc Ninh đang nằm trên đám vụn đá của đường ray, trên người là một con cá đang nổi khùng.

Đôi mắt người cá to cỡ một nắm tay, lúc này hằn lên đỏ bừng những tia máu. Con ngươi của nó là một lốc xoáy tròn đang xoay vòng với tốc độ nhanh đến quỷ dị, khiến người khác nhìn vào đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

"Có thấy chuyến tàu cuối cùng của tôi ở đâu không?" Tay người cá đặt trên cổ Chúc Ninh, ra sức giật mũ bảo hộ của cô xuống.

Chúc Ninh liều mạng đá vào bụng nó, một khi mũ bảo hộ bị kéo xuống chắc chắn cô sẽ bị ký sinh.

"Tôi không bắt kịp tàu." Người cá vừa giật mũ Chúc Ninh vừa nói.

"Con gái còn đang chờ tôi ở nhà, đã mấy ngày tôi không nói chuyện với con bé rồi."

"Tôi không tìm được chuyến tàu cuối cùng."

Nó vẫn mãi lặp đi lặp lại những lời này.

Đầu óc Chúc Ninh bắt đầu choáng váng, thì ra là thế.

Người cá không bắt kịp chuyến tàu cuối cùng, cho nên nó mới không ở trên tàu.

Nó chỉ có thể bám chặt bên ngoài, đến chết vẫn không thể bước lên.

【 Giá trị tinh thần giảm 10%. 】

【 Giá trị sinh mệnh giảm 20%. 】

【 Xin hãy mau chóng chạy trốn. 】

Tiếng nhắc nhở của hệ thống không ngừng vang lên, nhưng trên giao diện của Chúc Ninh lại trắng xoá, cô căn bản không có đạo cụ nào có thể chạy trốn.

【 Nhiệm vụ chi nhánh: Chuyến tàu biến mất của tuyến số 1, tiến độ tinh lọc 70%. 】

Tin tốt là, tiến độ tinh lọc của cô có biến chuyển.

Tin xấu là, cô sắp bị người cá bóp chết.

Cái hệ thống gì chó má quá thể.

Chúc Ninh liên tục đánh vào phần bụng người cá.

Ầm --

Cô đột nhiên nghe được một tiếng gầm rú, là tàu điện ngầm.

Tàu điện ngầm lại tới nữa. Hai ngọn đèn pha lớn chiếu sáng cả đường ray.

Con tàu điện ngầm này vẫn luôn tuần hoàn, bây giờ Chúc Ninh bị đè trên đường ray, một khi tàu điện chạy qua cô sẽ bị nghiền thành thịt nát.

Đệt, lòng dạ con cá này quá hiểm độc.

Lý Niệm Xuyên còn đang trên tàu, vẫn luôn tìm cơ hội để đi xuống, nhưng con tàu mãi không dừng lại làm cậu sốt ruột muốn chết. Lý Niệm Xuyên vọt vào buồng lái, một súng bắn vỡ đầu lái tàu, sau đó khoá cửa tự nhốt mình bên trong. Bên ngoài cửa kính trong suốt là lũ người cá đã bắt đầu phát điên, bọn chúng đang điên cuồng cào cửa muốn tiến vào.

Lý Niệm Xuyên nhìn thấy Chúc Ninh đang bị một con người cá đè xuống mặt đất ở đường ray phía trước. Cậu muốn tìm cái nút để phanh lại, nhưng cho dù bấm nút nào thì con tàu vẫn không có lấy một phản ứng.

Lái tàu chỉ là đồ trang trí, tàu điện ngầm có quy luật vận hành của chính mình.

"Chúc Ninh!" Lý Niệm Xuyên hô to: "Tránh ra!"

Chúc Ninh đương nhiên không thể nghe thấy, Lý Niệm Xuyên bắt đầu ấn mạnh còi tàu, cũng may là cái nút này vẫn còn dùng được.

"Chúc Ninh!" Trong tiếng còi tàu inh ỏi, Lý Niệm Xuyên hô to: "Chạy mau!"

Lý Niệm Xuyên chỉ là một người quét rác, hoàn toàn không dám nhìn đồng nghiệp của mình bị tàu điện nghiền thành đống thịt nát.

Đèn tàu quá sáng, đầu óc vốn đang không bình thường của Chúc Ninh càng thêm không bình thường.

Tiếng còi tàu vang đến chói tai như muốn xuyên thủng màng nhĩ của cô.

Chúc Ninh không có vũ khí cũng chẳng có đạo cụ, chỉ có thể tấn công vào phần bụng người cá hết lần này đến lần khác.

Cô có thể cảm giác được vảy trên bụng nó đã bắt đầu tróc ra, máu tươi ùa ạt chảy xuống. Chúc Ninh cắn răng, cô cần người cá buông lỏng một giây.

Chỉ một giây thôi, chỉ cần cho cô.....một giây.

"Tê......" Chúc Ninh nghe thấy người cá hít hà một hơi, lập tức đập gãy một cái xương sườn của nó.

Chính là lúc này.

Chúc Ninh đột nhiên dùng lực hai chân, nhấc khuỷu tay đập lên mặt người cá, nháy mắt xoay người đè ngược nó lại ở dưới thân.

Rầm rập --

Tiếng tàu điện ngầm đã gần sát bên tai, Chúc Ninh không rảnh vật lộn với người cá nữa, cô dùng một tay chống đất, nhảy lên bậc thềm ga tàu.

Đột nhiên, đùi phải của cô nặng trĩu lại, người cá tóm được mắt cá chân của cô. Chúc Ninh vừa mới đặt được chân lên ga tàu, thiếu chút nữa đã bị người cá kéo trở lại.

Sống chết ngay trước mắt, hết thảy đều phải dựa vào bản năng. Chúc Ninh nhấc chân lên, hung hăng đạp vào mặt người cá.

Oanh --

Đoàn tàu lấy một tốc độ kinh dị gào thét chạy qua. Chúc Ninh buông lỏng chân, người cá rơi xuống đường ray một lần nữa, bị tàu điện ngầm cán qua phát ra tiếng nghiền áp trầm thấp.

Phù--

Cổ họng Chúc Ninh khô khốc, thiếu thốn oxy trong một thời gian dài khiến hai mắt cô hoa lên, phải mất hai giây mới có thể trở lại bình thường.

Đoàn tàu không ngừng lại, một lần nữa chạy vọt qua.

Chúc Ninh tiến lên một bước nhìn xuống con cá bị đè nghiến trên đường ray. Máu tươi cùng vảy cá bắn ra bốn phía, phần chân dưới của nó đã bị nghiền nát, nếu không phải vừa rồi Chúc Ninh phản ứng nhanh thì người nằm đó đã là cô rồi.

Nhưng nó vẫn chưa chết, không có một bào tử ô nhiễm nào bay ra.

Sau khi sống ở thế giới tang thi, triết lý sinh tồn của Chúc Ninh là, nhất định phải chém một đao!

Cô lập tức xoay người đi lên ga tàu, đập vỡ hộp cứu hoả, vác ra một cái rìu chữa cháy.

Thừa dịp người cá còn đang suy yếu, cô không ngại bổ thêm cho nó hai rìu.

Chúc Ninh cầm rìu bước tới, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của người cá thì lại khẽ ngẩn người.

"Tôi....." Đầu của người cá dựa vào đường ray, giống hệt như một con cá mặn thật sự, vô lực há to miệng, "Tôi không tìm được chuyến tàu cuối cùng."

Vẫn là những lời này.

Trọng điểm của ô nhiễm tinh thần là lặp đi lặp lại, người cá vẫn mãi lặp lại chuyện này.

"Tôi không về được nhà, nhưng nếu gọi xe thì tiền lương một tuần của tôi sẽ bay sạch." Người cá nói với Chúc Ninh.

Nó sặc một cái, cổ họng tràn ra đầy máu tươi, "Tôi không muốn tiêu tiền, bọn họ mắng tôi....."

"Mắng tôi....vô dụng, nghèo rớt mùng tơi, không có bản lĩnh, ngay cả xe cũng không mua nổi."

"Bọn họ cảm thấy tôi......làm ra vẻ, không thể chịu khổ."

Chúc Ninh nghe hết một hồi, chấp niệm của người cá thật ra rất đơn giản, nó không phải mất đi tình yêu cả đời hay gì cả, chỉ là không đuổi kịp chuyến tàu cuối cùng mà thôi.

Câu chuyện cỏn con như vậy lại có thể khiến một người suy sụp.

Thứ cuối cùng níu giữ sinh mệnh là một cọng rơm, chuyến tàu cuối cùng chính là cọng rơm đó.

"Tôi làm ra vẻ sao?" Người cá ngẩng lên, trên đầu vương đầy những mảnh máu thịt mơ hồ.

Cô cảm thấy người cá đang đợi mình lên tiếng. Chúc Ninh cũng không quá muốn để ý đến nó, con cá lòng dạ âm hiểm này vừa rồi còn muốn bóp chết cô, cô không thánh mẫu đến vậy.

Chúc Ninh đứng cạnh bậc thềm ga tàu, cầm rìu nhìn mặt người cá, cất lời lạnh băng: "Không đâu."

Không thể chịu khổ, Chúc Ninh vẫn luôn cảm thấy những lời này rất vô nghĩa, khi không ai lại muốn chịu khổ chứ.

Người cá ngẩn ra, sau đó thấp giọng cười rộ lên, "Ha ha ha ha ha, cô và tôi giống nhau."

Chúc Ninh nhíu mày, cái gì mà chúng ta giống nhau.

"Tận thế sắp tới ha ha ha ha --" Người cá ho khan hai tiếng, trong tiếng ho khan còn mang theo tiếng cười cực kỳ quỷ dị, "Tận thế sắp tới rồi."

Tận thế? Tận thế gì?

Người cá chống đỡ nửa thân trên, dùng sức sống bền bỉ khiến người ta líu lưỡi bò về phía Chúc Ninh, có điều tốc độ lúc này không còb nhanh như chạy giống khi trước nữa, mà là lết từng bước từng bước một.

Bang một tiếng, tay người cá chạm được vào bậc thềm ga tàu.

Chúc Ninh nhanh chóng lùi ra xa 3 mét, trên tay cô là rìu chữa cháy, nếu người cá lại gần hơn nữa, cô nhất định sẽ băm nó thành đầu cá chiên sả ớt.

"Cô và tôi giống nhau." Một tay người cá chống lên bậc thềm, dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể nhấc nửa người lên trên, nó chỉ đành ngước một con mắt, "Cô, rồi cô sẽ giống như tôi thôi.....Giống nhau....Giống nhau......"

Phanh một tiếng, thi thể người cá ngã về phía sau, vang lên một tiếng rơi trầm đυ.c.

Tay cầm rìu của Chúc Ninh không hề buông lỏng, cô từ từ nhích người đến bên cạnh bậc thềm sân ga, đề phòng người cá lại xác chết sống dậy bất cứ lúc nào.

Két két --

Sâu trong bóng tối truyền đến tiếng vang, đoàn tàu lại quay trở về, nhưng âm thanh phát ra đã hoàn toàn khác với lúc trước. Lúc này nó giống như một cái cối xay gió bị hỏng, cót két cót két, toàn bộ linh kiện đều rỉ sét.

Còn chưa chạy đến sân ga, con tàu đã bắt đầu sụp đổ, tan ra giống như tượng sáp bị nóng chảy.

Đoàn tàu ngừng lại hẳn.

Mà thi thể con cá mặn trên đường ray cũng nhanh chóng phân hủy, chậm rãi biến thành một đống thịt nát, bào tử ô nhiễm dần dần tách khỏi người nó.

Một viên, hai viên, ba viên......

Hàng trăm viên bào tử ô nhiễm đỏ như máu bay múa trong không trung, giống như một loài động vật thủy sinh tung tăng bơi lội.

Bọn chúng rời khỏi người ký chủ, ra sức giãy dụa bay về phía trước.

Nhưng trên người Chúc Ninh vẫn còn mặc quần áo lao động, không hề có phần da thịt nào bị lộ ra ngoài. Bào tử ô nhiễm không tìm được ký chủ mới, chỉ đành vòng qua Chúc Ninh, từ từ trôi nổi xung quanh cô.

Trong đám đó có một viên bào tử ô nhiễm dừng lại trước rìu của Chúc Ninh, thân mật cọ nhẹ lên mũi rìu.

Một vẻ đẹp tàn khốc đến quỷ dị.

Đinh --

Trong đầu Chúc Ninh vang lên tiếng máy móc của hệ thống:【 Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh: Chuyến tàu biến mất của tuyến số 1, tiến độ tinh lọc 100%.】

【 Nhiệm vụ chủ tuyến: Thanh lọc quê hương, tiến độ hoàn thành 1%. 】

【 Đang tiến hành tổng kết phần thưởng......】

【 Chúc mừng nhận được phần thưởng cơ bản, kích hoạt một phần dữ liệu giao diện hệ thống, khôi phục giá trị tinh thần về 100%. 】

【 Chúc mừng nhận được 500 giá trị tinh lọc, giá trị tinh lọc tích lũy hiện có: 545】

【 Chúc mừng nhận được phần thưởng của Ngư nhân: Đầu cá hư thối 】

【 Đầu cá hư thối: Vật ô nhiễm cấp D, có thể gây ra ô nhiễm tinh thần cho người hoặc vật ô nhiễm thông qua việc không ngừng lặp lại, đồng thời gia tăng tốc độ khi chạy trốn gấp 2 đến 4 lần, giới hạn sử dụng một lần. Lưu ý, sử dụng đạo cụ có thể tiêu hao một phần giá trị sinh mệnh, xin hãy cẩn trọng.】

【 Chúc mừng nhận được thiên phú sơ cấp: Biết trước nguy hiểm 】

【 Miêu tả thiên phú: Dự đoán nguy hiểm sắp xảy ra. 】

【 Chúc mừng nhận được phần thưởng nhiệm vụ chi nhánh: Thuốc nổ K003. 】

【 Miêu tả phần thưởng: Thuốc nổ mini, trong 15 giây kích hoạt có thể phá hủy một toà nhà 30 tầng, tích lũy sử dụng 3 lần, không gây ra thương tổn đối với người sử dụng. 】

Chúc Ninh: "?"

Từ từ, cô cần nhiều thuốc nổ như vậy làm gì?

Đi hủy diệt thế giới sao?