Hai bên cửa của tàu điện ngầm mở ra, nhìn bằng mắt thường cũng thấy quái dị.
Bên trong hình như còn có thứ gì đó màu xám đang bò.
Lý Niệm Xuyên theo bản năng nhìn về phía Chúc Ninh, thấy cô dùng một tay đỡ đầu, nhưng vì đang đội mũ bảo hộ nên cô không thể ôm lấy đầu mình, chỉ có thể chạm vào bên ngoài mũ.
Lý Niệm Xuyên rõ ràng là tiền bối, nhưng cậu lại ỷ lại Chúc Ninh theo bản năng, Chúc Ninh rất không bình thường.
Cô vô cùng bình tĩnh, khi nổ súng toát ra sự tàn nhẫn không hợp với tuổi.
Lý Niệm Xuyên chỉ nhìn thấy điều này trên người thợ săn ma, Chúc Ninh đến bây giờ vẫn chưa mắc phải một sai lầm nào, rất khó để tưởng tượng đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với vật ô nhiễm.
Nhìn qua không giống người quét rác, ngược lại càng giống lính đánh thuê hơn.
Lý Niệm Xuyên hoài nghi thân phận của Chúc Ninh là đại boss nào đấy tới trải nghiệm cuộc sống ở tiểu đội vệ sinh bọn họ.
"Cô sao vậy?" Lý Niệm Xuyên quan tâm đồng đội hỏi, "Đau đầu? Bị ô nhiễm tinh thần?"
Chúc Ninh thở dài, cô không bị ô nhiễm, cô chỉ đang phiền muộn.
Rõ ràng đã tự nhủ trọng sinh phải làm cá mặn, sau khi sống lại 10 ngày cô đều trực tiếp xem nhẹ hệ thống nhiệm vụ giao cho.
Thanh tẩy quê hương cái chó má gì, ai thích thì đi mà làm.
Ai ngờ Chúc Ninh lờ đi, lại bị người ta mạnh mẽ ép buộc.
Chuyến tàu cuối của tuyến số 1, nguồn ô nhiễm rất có khả năng ở bên trong.
Chúc Ninh hỏi: "Độ dày ô nhiễm bên trong là bao nhiêu?"
Thật ra mũ bảo hộ cũng có chức năng tính toán độ dày ô nhiễm, nhưng Chúc Ninh không biết dùng.
Lý Niệm Xuyên đã theo bản năng trở thành tiểu đệ của Chúc Ninh, thao tác mấy cái rồi đưa ra một con số, "Độ dày 71."
Chúc Ninh không nói chuyện.
Lý Niệm Xuyên cho rằng cô đang suy tính, nhưng thật ra là cô nghe không hiểu, lính mới quét rác như cô hoàn toàn không biết 71 là khái niệm gì.
Lý Niệm Xuyên bèn giải thích sơ qua, "Đây có thể là nhiệm vụ cấp D."
Không biết rốt cuộc là tại sao bộ phận kỹ thuật lại phán định là cấp E, rõ ràng là thợ săn ma đã không hoàn thành nhiệm vụ.
Quy tắc làm việc của thợ săn ma yêu cầu, khi thợ săn ma rời khỏi hiện trường phải đảm bảo tất cả vật ô nhiễm trong phạm vi 1km quanh khu vực ô nhiễm đã tử vong.
Lý Niệm Xuyên lẩm bẩm một tiếng, "Thợ săn ma này làm việc không sạch sẽ chút nào."
Chúc Ninh suy nghĩ, hỏi: "Tôi có một vấn đề."
"Cái gì?"
Chúc Ninh: "Nếu vật ô nhiễm có thể quấy nhiễu kênh liên lạc, vậy thì thợ săn ma trao đổi thông tin thế nào?"
Một tiểu đội muốn gϊếŧ vật ô nhiễm, nhưng chỉ cần sau khi tiến vào khu vực thì tín hiệu sẽ lập tức bị ngắt kết nối, rất bất lợi với làm việc nhóm.
Nhưng xác suất thành công của thợ săn ma hình như cũng không thấp.
Lý Niệm Xuyên nghe vậy thì thở dài, "Kênh liên lạc của họ không giống chúng ta, ảnh hưởng của ô nhiễm tinh thần gây ra rất nhỏ."
Bào tử ô nhiễm có thể gây ô nhiễm cho máy móc và internet, thợ săn ma hẳn là có tài nguyên chất lượng cao.
"Chúng ta không có?" Chúc Ninh hỏi.
Oán khí của Lý Niệm Xuyên càng sâu hơn, "Tài nguyên không đủ, chỉ có thể ưu tiên bọn họ thôi, có sữa thì nên cho trẻ con bú trước ấy mà."
Chúc Ninh: "......"
Nói trắng ra thì, Chúc Ninh phát hiện, quét rác như bọn họ đúng là kém một bậc.
Tài nguyên hạn hẹp, vũ khí kém cỏi, thậm chí còn không được tổ chức quan tâm.
Nếu công việc của bọn họ an toàn thì thôi, nhưng thế này rõ ràng không có miếng an toàn nào hết!
Chúc Ninh nhìn cửa tàu điện ngầm mở ra trước mắt, hỏi: "Bao lâu nữa thì đội cứu viện tới?"
Lý Niệm Xuyên suy nghĩ một lúc, "Bọn họ vừa mới rời đi, dựa theo tính toán thì nếu quay lại ít nhất cũng phải nửa tiếng, hơn nữa khu vực ô nhiễm này đã bị phong bế, chưa chắc đã có thể tiến vào."
Hai người họ bị mắc kẹt ở chỗ này, bộ phận kỹ thuật của trung tâm vệ sinh khẳng định đã biết, nhưng thợ săn ma quay lại cũng phải nửa tiếng nữa.
"Cho nên chỉ có chúng ta?" Chúc Ninh chưa từ bỏ ý định.
Lý Niệm Xuyên gật đầu thật mạnh: "Thật sự chỉ có chúng ta."
Cá mặn Chúc Ninh hết hy vọng.
Lý Niệm Xuyên nghĩ nghĩ, hỏi: "Vừa rồi sao cô lại cảm nhận được vật ô nhiễm? Cô có năng lực biết trước nguy hiểm sao?"
Cậu có chút tò mò, phản ứng của Chúc Ninh còn nhanh hơn người làm lâu năm như cậu một phút.
Rốt cuộc vì sao cô lại biết?
Chúc Ninh cũng khó hiểu, "Biết trước nguy hiểm cái gì, cậu không nghe thấy à?"
Lý Niệm Xuyên: "Không có mà."
Chúc Ninh: "......"
Chúc Ninh không có năng lực dự đoán gì, cùng lắm là tâm cảnh giác cao một chút thôi.
Đây cũng có thể miễn cưỡng được cho là "kỹ năng" tự thân của Chúc Ninh đời trước, cô ở thế giới tang thi đánh tang thi hơn non nửa đời, tang thi tiến hóa, cô cũng tiến hóa theo.
Tài thiện xạ, kỹ năng và tâm cảnh giác của cô vượt xa người bình thường.
Đó chính là "di sản" quý giá mà cô đã dành ra mười năm để mài giũa.
Nói cách khác, Lý Niệm Xuyên lớn lên ở thế giới khoa học kỹ thuật cho nên phụ thuộc vào máy móc quá nhiều, chỉ cần thiết bị cảnh báo không vang lên thì cậu ta sẽ không cảm giác được nguy hiểm.
Mà Chúc Ninh trưởng thành trong thế giới tang thi, với cô mà nói thì không có nơi nào là an toàn tuyệt đối, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ đi đời.
Trong chốc lát, Lý Niệm Xuyên trong mắt Chúc Ninh không khác gì một bông hoa mỏng manh trong nhà kính.
Lý Niệm Xuyên cũng cảm giác được sự chênh lệch của mình và Chúc Ninh, có chút ngượng ngùng hỏi: "Sao cô biết tôi muốn làm thợ săn ma?"
Chúc Ninh nhìn cậu một cái, nghĩ thầm Lý Niệm Xuyên đúng là ngốc bạch ngọt, không phải cậu viết hết ở trên mặt đấy sao?
Cô trả lời có lệ: "Đoán."
Lý Niệm Xuyên: "Cô thật thông minh."
Chúc Ninh: "......"
Không hề có cảm giác được khen ngợi, cảm ơn.
"Muốn vào à?" Lý Niệm Xuyên chỉ vào cửa tàu điện ngầm đang mở ra.
Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên cần sống sót ít nhất nửa giờ nữa, trong khoảng thời gian này phải đảm bảo mình không bị ô nhiễm tinh thần.
Bằng không đến khi đội cứu viện tới, hai người bọn họ có khả năng đã biến thành đồ ngốc.
"Cậu muốn vào không?" Chúc Ninh hỏi lại.
"Ờm......" Lý Niệm Xuyên: "Không muốn lắm."
Quy tắc số 3 trong sổ tay việc làm: Nếu gặp được vật ô nhiễm sống xin hãy giữ im lặng, đứng yên tại chỗ chờ cứu viện tới.
Lý Niệm Xuyên đã được huấn luyện bài bản, phản ứng theo bản năng chính là tuân thủ điều lệ.
"Tôi muốn vào." Chúc Ninh nói.
Không phải cô đi tìm đường chết, mà là đang hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao cho.
Nếu nguồn ô nhiễm ở bên trong, tiêu diệt nó mới là cách duy nhất để sống sót.
Chúc Ninh nói xong, không chút do dự bước lên tàu.
Trong toa tàu có thứ gì đó màu xám đang bò, sau khi Chúc Ninh bước vào thì biến mất trong một đống sinh vật uốn éo không biết tên.
Giống như bị một ngụm nuốt chửng.
Lý Niệm Xuyên quay đầu nhìn thoáng qua người cá còn đang run rẩy trên mặt đất, lại liếc mắt sang khoang tàu mở ra.
Sau đó cắn răng một cái, đi theo Chúc Ninh bước lên tàu.
Điều thứ 4 trong quy tắc làm việc của người dọn dẹp: Không được tách khỏi đồng đội.
Lý Niệm Xuyên vừa lên tàu liền hối hận.
Toa tàu có một vài vật màu đen đang ngọ nguậy trong không khí, nhìn thấy nhưng không sờ được.
Chuyến tàu cuối cùng tuyến số 1 không có nhiều người, lác đác chỉ có vài nhân viên văn phòng, ngồi rất rải rác.
Đến khi nhìn thấy Lý Niệm Xuyên bước lên, hành khách trên tàu đột nhiên đồng loạt quay đầu lại.
Đều là vật ô nhiễm.
Hình thái của chúng khác nhau, một số có vây cá mọc bên tai, một số có mặt người nhưng lại bị vẩy cá bao trùm.
Trong khoang tàu mà Lý Niệm Xuyên bước lên còn có một con cá đang nhảy nhót.
Lý Niệm Xuyên vốn đã bị ô nhiễm tinh thần, bây giờ da đầu càng tê dại, cuối cùng cũng tìm thấy Chúc Ninh ở bên trong.
Chúc Ninh ngồi phía bên tay trái của toa, cô đội mũ bảo hộ trùm đầu đen, mặc quần áo lao động của người vệ sinh, vô cùng bắt mắt.
Sau khi Lý Niệm Xuyên bước vào, cánh cửa phanh một tiếng đóng lại.
Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài ngồi bên cạnh Chúc Ninh.
Ầm một tiếng, con tàu bắt đầu khởi hành, nhưng chẳng ai biết nó sẽ đi đến chỗ nào.
Chúc Ninh quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, thầm đếm nhẩm.
"Tôi không nhìn thấy Từ Manh." Chúc Ninh nói.
Ngoài cửa sổ tối đen như mực, tốc độ của tàu điện ngầm nhanh hơn rất nhiều so với người đi bộ, lúc ấy bọn họ ở cống thoát nước chỉ cách Từ Manh 2 cây số.
Bây giờ đã đi được hơn 2km, nhưng cô vẫn không thấy Từ Manh đâu.
Mũi Lý Niệm Xuyên từ sau lúc lên tàu càng ngày càng đau, nói: "Không gian và thời gian trong khu vực ô nhiễm là độc lập, cô nhìn đồng hồ thử đi."
Bên trong mũ bảo hộ của Chúc Ninh có đồng hồ, từ sau bọn họ tiến vào, con số trên đó vẫn luôn bất động.
Mỗi một khu vực ô nhiễm có một dòng chảy thời gian riêng, thì ra là như thế này.
Chúc Ninh hỏi: "Như vậy thì đi vào khu vực ô nhiễm kiểu gì?"
Lý Niệm Xuyên: "Thợ săn ma sẽ tìm đường vào, nhưng tìm được hay không thì phải xem vận may. Thật ra cũng không nhất thiết phải tiến vào mới tiêu diệt được nguồn ô nhiễm, vài trường hợp có thể dùng vũ khí hạng nặng để trấn áp."
Nếu đã xác định bên trong không có người sống, sự tình lại rất khó giải quyết, lúc đó có thể lựa chọn trực tiếp san bằng khu vực ô nhiễm.
Quả nhiên, sau khi khoa học kỹ thuật đã phát triển đến một trình độ nhất định, việc gì có thể sử dụng vũ khí nóng để giải quyết thì sẽ tuyệt đối không động thủ nhiều.
Tàu điện ngầm di chuyển, Chúc Ninh cảm thụ trong chốc lát, thấy còn nhanh hơn cả tốc độ xe bay cô từng ngồi.
【 Các hành khách thân mến, đã đến công viên Bách hợp.】
Đột nhiên, bên trong tàu bỗng vang lên tiếng thông báo.
Chúc Ninh nhất thời có chút thấp thỏm, bên trong không có ai bước xuống, từ sau khi bọn họ lên tàu, tất cả hành khách đều quay đầu nhìn bọn họ chằm chằm.
Chúc Ninh nhìn cửa tàu, một tay chạm vào súng, thật ra nếu không cần thiết cô cũng không muốn động thủ.
Sau khi cửa tàu mở ra, có một hành khách bước lên.
Ngay sau đó cửa tàu đóng lại, tàu điện ngầm tiếp tục di chuyển.
Chúc Ninh nhìn thấy hành khách bước lên thì lập tức nhíu mày, Lý Niệm Xuyên suýt chút nữa là chửi ra tiếng.
Đó là người cá mà bọn họ đã gϊếŧ chết!
Người cá cầm cặp da, thân thể bị Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên đánh gần như đã nát bấy.
Nó kéo lê chân trái tàn khuyết, di chuyển cơ thể mình từng chút từng chút một.
Ngay sau đó, nó dùng cánh tay còn nguyên vẹn của mình bám vào tay cầm trên tàu, đứng yên trước mặt Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên.
Bất động.
Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên cũng im lặng, phản ứng đầu tiên của hai con gà mờ là cầm lấy súng chĩa thẳng vào người cá, chỉ sợ nó sẽ bất ngờ tấn công,
Tốc độ của người cá bọn họ gặp ít nhất phải gấp đôi nhân loại.
Chỉ cần nó có bất cứ hành động gì, bọn họ sẽ lập tức nổ súng.
Nhưng 5 phút qua đi, người cá vẫn không có chút động tĩnh nào, im lìm như một bức tượng điêu khắc.
Chúc Ninh và người cá mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, thân thể nó giống hệt như một cái sàng, thậm chí có thể nhìn xuyên qua phía đối diện.
Lý Niệm Xuyên nhỏ giọng hỏi: "Vì sao nó lại đứng ở chỗ chúng ta? Còn rất nhiều chỗ trống mà."
Toa xe vắng như vậy, cũng chẳng phải giờ cao điểm, vì cái gì lại nhất quyết phải đứng trước mặt bọn họ?
Lý Niệm Xuyên nói chuyện cũng không khiến người cá chú ý, nó giống như một hành khách bình thường, thật sự chỉ là lên tàu đứng.
"Có phải là tới báo thù không?" Lý Niệm Xuyên hỏi.
Chúc Ninh: "Không biết, tôi đang nghĩ nếu lúc ấy mà cậu ở lại ga tàu thì sẽ thế nào."
Lý Niệm Xuyên da đầu tê dại, lúc đó cậu đi theo Chúc Ninh lên tàu là vì chết cũng không muốn đứng đợi cùng một cái thi thể run rẩy của người cá.
Lý Niệm Xuyên: "Tôi thà đi chết còn hơn."
Chúc Ninh cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, người bị cuốn vào khu vực ô nhiễm có thể lựa chọn lên tàu, cũng có thể chọn ở lại sân gà.
Giờ cô đã biết sau khi lên tàu sẽ bị "người" vây xem.
Vậy nếu ở lại ga tàu thì sẽ thế nào?
"Lại dừng rồi." Chúc Ninh nói.
Lúc này đèn báo vàng cam bên trong toa tàu đột nhiên sáng lên, sau đó lại là tiếng thông báo:【 Các hành khách thân mến, đã đến nhà trẻ Thái Dương.】
Trạm thứ hai.
Bên trong vẫn không có ai bước xuống, qua 30 giây, lại có một hành khách đi lên.
Lý Niệm Xuyên nổi một tầng da gà, máu mũi giàn giụa, lại là một người cá!
Giống hệt như người cá lúc trước, vị trí vết thương giống nhau, đầu cá bị bắn nát giống nhau, thậm chí độ cong vểnh lên của vẩy cá cũng y như đúc.
Ngay cả hành vi cũng tương đồng.
Người cá số 2 nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đi tới trước mặt Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên, bám vào tay cầm.
Sau đó lại đứng bất động.
【Các hành khách thân mến, đã đến mương Sông Xanh.】
Trạm thứ ba, người cá thứ 3.
【Các hành khách thân mến, đã đến bảo tàng Kỳ Quái.】
Trạm thứ tư, người cá thứ 4.
【Các hành khách thân mến, đã đến đại học Cơ khí. 】
Trạm thứ năm, người cá thứ 5.....
Thời gian không ngừng trôi qua, mỗi khi tàu ngừng lại ở một trạm dừng sẽ có một người cá bước lên.
Hiện giờ đã có hơn mười người cá, tất cả bọn nó đều đứng trước mặt Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên.
Có tay cầm thì sẽ bám vào tay cầm, không còn tay cầm thì đứng ở phía sau.
Trạm dừng càng ngày càng nhiều, số lượng người cá ước chừng đã tới 25 con!
25 cái đầu cá vây quanh Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên.
Mùi máu tươi ập đến trước mặt, thậm chí ngay cả mũ bảo hộ cũng không thể lọc đi được.
Quỷ dị chính là, bọn chúng không có bất kỳ động tác nào, tất cả đều cúi đầu, nhìn xuống Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên.
Không có biểu cảm, cũng không nói lời nào, chỉ đứng nhìn.
Thực đơn thuần, thuần túy mà đứng nhìn.
Đây là ô nhiễm tinh thần?