- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hệ Thống
- Tôi Dọn Rác Ở Thế Giới Phế Thổ
- Chương 17: Nhân viên chính thức
Tôi Dọn Rác Ở Thế Giới Phế Thổ
Chương 17: Nhân viên chính thức
Rác Bảo ban đầu không đồng ý, cuối cùng Chúc Ninh đã sử dụng "năng lực tiền tài", chi một vạn tệ để mua dịch vụ này.
Cô kết bạn với Rác Bảo, bảo nó bất kể tìm được video gì, chỉ cần trong vòng một tháng trở lại đây thì đều gửi cho mình. Rác Bảo khuất phục dưới sức hút, à không, là uy lực của đồng tiền, đồng ý ngay lập tức.
Chúc Ninh rời khỏi bãi rác, quyết định đi bộ về nhà. Cô đã thử rồi, đi bộ về nhà mất một tiếng bốn mươi phút, nếu đi xe bay thì mất tám phút.
Ngày Chúc Ninh trọng sinh, sau khi tiêm thuốc trị thương hiệu quả cao đã bắt xe bay về nhà. Cô mở bản đồ, bãi rác bỏ hoang này là nơi gần chỗ ở của Chúc Ninh nhất, lại không có camera giám sát, việc lựa chọn bãi rác chắc chắn có lý do.
Chúc Ninh lại lần nữa mò mẫm về nhà, vừa đến cửa đã gặp dì Ngụy, bà ta vừa đi thu tiền nhà xong, đang chống gậy đi xuống.
Không biết tại sao, nhìn thấy bà ta, Chúc Ninh theo bản năng có chút không được tự nhiên, cô nhớ dì Ngụy từng nói cô thường xuyên lên cơn điên, chắc chắn không phải là nói Chúc Ninh hiện tại, mà là nguyên chủ.
Nguyên chủ lên cơn điên như thế nào?
Chắc chắn dì Ngụy biết một số chuyện về nguyên chủ, Chúc Ninh đang nghĩ xem phải mở lời thế nào, mới có thể khéo léo moi được thông tin. Nhưng vừa mở miệng, cô đã ngậm lại, hiện tại cô không thể tin tưởng bất kỳ ai.
Nếu dì Ngụy có liên quan đến cái chết của cô, chỉ cần Chúc Ninh vừa mở miệng sẽ tự lộ tẩy.
Dì Ngụy liếc nhìn cô một cái, quái gở nói: "Tôi còn tưởng cô lấy đâu ra tiền, hóa ra là bám được cây đại thụ rồi."
Chúc Ninh : "???"
Có thể đừng nói như thể cô vừa gả vào nhà giàu được không?
Dì Ngụy: "Tôi thấy cô đúng là may mắn, vậy mà lại vào được trung tâm xử lý rác thải, công việc ổn định rồi nhé."
Chúc Ninh : "..."
Sao bà ta trông có vẻ ghen tị thế nhỉ? Trong mắt người ngoài, trung tâm xử lý rác thải là công việc có đãi ngộ tốt nhất, nhàn hạ nhất của cả khu 103, cho dù là công việc quét rác, thì cũng là công việc ổn định.
Phúc lợi của nhân viên thì khỏi phải nói, chỉ cần trở thành nhân viên chính thức, sau khi nghỉ hưu đều có thể được hưởng dịch vụ khám sức khỏe và trợ cấp miễn phí. Vào được trung tâm xử lý rác thải liên bang, cả đời sau này coi như không cần lo nữa.
Dì Ngụy: "Người của trung tâm xử lý rác thải tìm cô đấy, đang ở ngay trước cửa nhà cô."
Hóa ra là vậy, Chúc Ninh còn đang thắc mắc làm sao dì Ngụy biết được.
Chẳng qua, tìm cô? Chúc Ninh cũng không quen biết mấy người, chỉ quen mỗi Lý Niệm Xuyên và Từ Manh, mà Lý Niệm Xuyên hiện tại vẫn đang ở bộ phận y tế điều trị ô nhiễm tinh thần.
Chúc Ninh: "Tôi lên ngay đây."
Nói xong, cô liền đi, vừa đi ngang qua dì Ngụy định đi lên cầu thang.
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng dì Ngụy: "Cẩn thận đấy."
Chúc Ninh dừng bước, quay đầu lại nhìn, dì Ngụy chống gậy, đứng ở dưới cầu thang. Chúc Ninh đứng trên bậc thang, dì Ngụy lại bị mắc chứng người lùn, góc nhìn của Chúc Ninh cao hơn bà ta rất nhiều.
Lẽ ra dì Ngụy phải ngẩng đầu lên nhìn, nhưng bà ta không ngẩng đầu, chỉ đảo mắt, để lộ phần lớn lòng trắng mắt vàng khè, nhìn chằm chằm Chúc Ninh .
Cẩn thận một chút.
Cẩn thận cái gì? Cẩn thận trung tâm xử lý rác thải? Hay là cẩn thận những người khác trong tổ ong? Quản lý khu nhà quả nhiên có vấn đề sao?
Chúc Ninh còn muốn hỏi thêm, nhưng dì Ngụy đã chống gậy đi xa, Chúc Ninh im lặng bước lên lầu.
Quả nhiên, đúng như dì Ngụy nói, có một người đàn ông đang đứng đợi trước cửa nhà cô.
Người đàn ông mặc một bộ đồ công nhân, trên áo in logo của trung tâm xử lý rác thải, tay xách một chiếc vali đen rất to, trông giống như nhân viên giao hàng.
"Chúc tiểu thư," người đàn ông mỉm cười, "Tôi đến lấy hợp đồng."
Người của trung tâm xử lý rác thải, Phòng Doanh từng nói, nếu Chúc Ninh chính thức vào làm sẽ có người đến tận nhà lấy hợp đồng. Chúc Ninh nhìn thẻ nhân viên của người đàn ông, sau đó dùng vòng tay xác minh lại một lần nữa.
Là nhân viên chính thức.
Chúc Ninh vào nhà lấy hợp đồng đưa cho anh ta, sau khi nhận được hợp đồng, người đàn ông đưa chiếc vali cho Chúc Ninh, trên đó còn thắt một chiếc nơ to đùng.
"Chúc tiểu thư, chúc mừng cô vào làm, đây là quà mừng."
Quà mừng? Chiếc vali cỡ siêu lớn này hoàn toàn có thể giấu một người trưởng thành bên trong, Chúc Ninh nhớ đến những bộ phim kinh dị mà cô từng xem, bên trong này sẽ không phải là một xác chết chứ?
Người đàn ông hành động rất nhanh nhẹn, sau khi làm xong việc liền rời đi, thậm chí còn không chào hỏi thêm một câu nào. Đợi đến khi anh ta đi rồi, Chúc Ninh mới mở vali ra.
Cô im lặng.
Đó là một bộ vũ khí tiêu chuẩn, hoàn toàn khác với súng hơi mà cô từng sử dụng khi làm nhiệm vụ trước đây, bên trong có bốn khẩu súng, một bộ dao găm quân dụng, thậm chí còn có cả thiết bị nổ.
Dưới đáy vali là một bộ quần áo bảo hộ dành riêng cho người dọn dẹp, áo khoác da đen kèm mũ bảo hiểm, bao gồm cả dụng cụ thu thập bào tử ô nhiễm, thậm chí còn có cả thuốc trị thương hiệu quả cao.
Nói cách khác, với chiếc vali này, Chúc Ninh hoàn toàn có thể tách khỏi trung tâm xử lý rác thải để hoạt động độc lập.
Chúc Ninh thử lên đạn, không gặp bất kỳ trở ngại nào, những vũ khí tiêu chuẩn này không hề bị khóa, có nghĩa là nếu muốn sử dụng, Chúc Ninh căn bản không cần phải xin chỉ thị từ trung tâm xử lý rác thải.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với phong cách của trung tâm xử lý rác thải, cho dù trung tâm có cải cách, thì sự thay đổi này cũng quá lớn. Chúc Ninh mở diễn đàn của trung tâm, tìm kiếm từ khóa "quà mừng nhân viên", rất nhiều bài đăng hiện ra.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hệ Thống
- Tôi Dọn Rác Ở Thế Giới Phế Thổ
- Chương 17: Nhân viên chính thức