Chương 4

Chắc là để hợp với món canh bồ câu, đồ ăn tối này khá là thịnh soạn.

Đừng nói là mấy năm ta trấn giữ biên thành, kể cả lúc quay về chỗ Hoàng Thượng là Thẩm Nghiên ca ca, ta cũng không nhận được đãi ngộ tốt đến như vậy.

Ta ăn thêm miếng nào, người Bắc Minh liền bị bớt đi một miếng!

Vì thế ta dùng tay trái cầm đùi gà tay phải cầm móng heo, lâu lâu lại uống một bát canh bồ câu.

【 Sao nam phong chỉ biết ăn thôi vậy! Nhìn trẫm một cái đi mà! 】

【 Trẫm cũng rất thơm đó! Mau tới hôn trẫm một cái đi! 】

【 Bỏ đi, dù sao người cũng đã trong tay ta, về sau còn có rất nhiều cơ hội nữa! 】

Sau mấy ngày, ta đã dần quen với những hoạt động trí óc điên cuồng của Diệp Thần, thậm chí có thể bình tĩnh bịa ra hai câu với hắn.

“Bệ hạ, hôm nay có chút lạnh, ngài nhất định phải bảo trọng long thể.”

Diệp Thần hơi hơi gật đầu, trông thì có vẻ cao lãnh, nhưng thật ra nội tâm sớm đã nổ tung nồi,

【 Nam Phong quan tâm trẫm! 】

【 Cặp phu thê tốt nhất thế giới cũng quan tâm nhau thế này. 】

【 Bốn bỏ năm lên, Nam Phong và trẫm là một cặp phu thê! 】

【 Trời lạnh rồi, không thể để phu nhân của trẫm đóng băng được, lát nữa ta sẽ cho người đem than tới đây! 】

Nghe đến đây, tim ta chợt hơi run rẩy, cảm giác áy náy quanh quẩn trong lòng.

Ta vốn chỉ muốn dựa vào việc đọc suy nghĩ của Diệp Thần, tìm cơ hội chạy khỏi Bắc Minh thôi.

Nhưng hắn lại thật lòng đối xử tốt với ta, thiên vị ta.

Cơm ngon bỗng hóa thành dở, ta ăn đống cơm nhạt như nước ốc hết bát này tới bát khác.

Chờ đến lúc điều chỉnh lại tâm trạng của mình ta mới phát hiện —— mình ăn hơi nhiều.

Vì thế ta bắt đầu đi lại quanh phòng.

Diệp Thần cũng không chen vào hoạt động sau bữa tối của ta.

Vừa ăn cơm xong, hắn liền sắp xếp cung nữ với thị vệ đứng vây bên ngoài điện, còn hạ lệnh cho bọn họ canh gác chặt chẽ mỗi một cửa ra vào của Khôn Ninh Cung

Hắn cũng không ở lại nữa mà nhanh chóng rời đi, trong lòng thì lại nhiều lời.

【 trẫm biết Nam Phong thích yên tĩnh, nên bây giờ trẫm sẽ cho sơ tán hết đám người này. 】

【 Trẫm thật quá là chu đáo đi mà! 】

【 Ngày hôm qua Nam Phong muốn chạy trốn, không được! Trẫm không thể làm mất nàng thêm lần nữa! 】

【 Cũng tại đám đại thần đó, chẳng nói lý với trẫm gì cả. 】

【 Nếu không phải trẫm sợ phá hoại thanh danh của Nam Phong, đêm nay trẫm đã ngủ lại luôn Khôn Ninh Cung rồi! 】



Diệp Thần vừa đi chưa được bao lâu.

Nào là than tơ vàng, lò sưởi tay, chăn thổ cẩm và vô vàn các loại vật dụng sưởi ấm quý giá khác được nâng vào trong điện nhiều như nước chảy.

Mọi người vội vã chạy tới, lại vội vã chạy đi, trong chốc lát căn phòng chỉ còn lại vài làn khói lơ lửng bốc lên từ mấy cái lò sưởi.

Ta chống cằm chờ tới nửa đêm.

Lúc này căn phòng ấm áp khiến ta dần thấy buồn ngủ, các cung nhân bên ngoài cũng đã bắt đầu dựa vào nhau chợp mắt.

Ta rón ra rón rén dịch lò than đến bên cạnh cửa sổ, xé đi chiếc chăn gấm quý giá với vẻ mặt đau khổ, sau đó ném ngay vào lò than để châm lửa.

Mùi hương gay mũi cùng làn khói đặc mù mịt cuồn cuộn tràn ra từ khe cửa sổ.

Giữa vô vàn tiếng hét “Mau lấy nước!” “Người đâu!”,

Ta đánh bất tỉnh một cô cung nữ nhỏ, thay quần áo của người đó rồi trốn ra khỏi hoàng cung Bắc Minh.

Cho đến khi chạy tới một con hẻm khá thông thoáng, ta vẫn có cảm giác hốt hoảng như cũ.

Quá trình đào thoát thuận lợi đến mức dị thường, không khỏi làm người ta thấy bất an.

Lúc ta đang chuẩn bị ra khỏi thành, một tên hắc y nhân ăn mặc kín mít dắt theo hai con ngựa đi đến chỗ ta

Ta cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn, trở tay nắm lấy miếng bánh gạo thần kỳ giấu sau lưng, sẵn sàng đánh một trận phân sống chết với hắn,

Lúc này, một loạt các từ địa phương hỗn tạp phát ra

“Ni nhi, mua con ngựa không? Chạy tích ca mau lặc!”

Thật là muốn nghe liền có người ném cho cái gối đầu.

Ta bắt đầu nới lỏng cảnh giác, nhưng ngay lập tức phát hiện ra một vấn đề khác.

Lúc nãy chạy vội quá, quên không lấy tiền.

Vì thế ta đành phải trơ mặt để lộ ra một nụ cười,

“Đại ca, có thể cho ta nợ được không? Ta đến nơi rồi sẽ trả tiền cho ngài.”

Hắc y nhân không lên tiếng, lộ ra một đôi mắt lạnh như băng,

【 Nàng cười đáng yêu thật đấy! 】

【 Nợ đã là cái gì? Đừng nói là ngựa, cái gì ta cũng cho không nàng! 】

【 Kêu nàng hôn ta một cái coi như là thù lao, có quá phận lắm không nhỉ? 】

Ta điên cuồng xoay đầu nhìn bốn phía, ngoại trừ hai người bọn ta thì không có bất kỳ một ai khác.

Vậy nên lần này ta lại nghe được tiếng lòng của hắc y nhân?

Ta giấu đi sự nghi hoặc trong lòng, cẩn thận gọi đối phương một tiếng, “Đại ca?”

Một lúc lâu sau, hắn gật gật đầu, “Trung, nhưng yêm đến đi theo nông!”

【 ha ha ha, ta thông minh quá mà! 】



【 Có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh nàng rồi. 】

【 Cảm tình, chắc chắn sẽ càng ngày càng tăng lên! 】

Ta xoay người lên ngựa, nghe vậy thì suýt nữa ngã luôn xuống đất.

Thời buổi này, sao đâu đâu cũng có người biếи ŧɦái giống Diệp Thần vậy trời.

Nếu đi ngựa thì từ hoàng cung Bắc Minh đến biên thành Huyền Nguyệt nhanh nhất chỉ mất ba đến năm ngày.

Mấy ngày nay, ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy vị đại ca này có gì đó sai sai.

Từ lúc xuất hiện, giọng địa phương thì nói vụng về, còn có cả tiếng lòng lúc nào cũng lải nhải không yên, đâu đâu cũng thấy quỷ dị.

Vậy nên hôm nay lúc đang nghỉ chân bên quán trọ, ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ẩn dưới bộ râu ria xồm xoàm kia, cố gắng tìm ra sơ hở.

【 Sao nàng ấy cứ nhìn chằm chằm vào ta thế, có phải yêu ta rồi không? 】

【 chẳng lẽ Nam Phong thích gương mặt đầy râu của ta? 】

【 Quả nhiên, dù trẫm có trang điểm như nào thì vẫn rất có mị lực! 】

Nghe thấy tiếng lòng liên tục phát ra, ta đột nhiên phát hiện một từ xưng hô vô cùng đặc biệt

Trẫm?

Người có thể xưng hô như vậy ở đây chỉ có Diệp Thần.

“Ni nhi, nông sao không ăn lặc?”

Hắc y nhân duỗi tay quơ quơ trước mặt ta.

Ta lấy lại tinh thần, nhìn kỹ hai mắt của hắn, vừa đen vừa sáng, giống Diệp Thần y đúc.

Hai ngày nay vội vàng lên đường, vậy mà bây giờ ta mới phát hiện: Đây là Diệp Thần!

Tuy rằng hơi trái đạo đức, nhưng nếu ta giả vờ không phát hiện ra rồi lừa hắn tới Huyền Nguyệt, hình như cũng là một lựa chọn không tồi.

Ít nhất có thể bắt hắn lại, để bá tánh biên thành có thể trở về với quê hương.

Xác định được kế hoạch tác chiến, ta rót cho diệp thần một chén rượu đầy ắp,

“Đại ca, tiểu muội kính ngươi!”

Dứt lời, ta giơ chén rượu lên, khoa tay múa chân với Diệp Thần một chút.

Hắn mỉm cười, không chút do dự uống một hơi cạn sạch.

“Ni nhi, yêm liền hiếm lạ ngươi này ngay thẳng dạng!”

【 tốt thật đấy! Đổi thân phận phát thấy tự tại hơn nhiều. 】

【 chờ đến lúc cưới được Nam Phong, trẫm sẽ thoái vị, ngày ngày đi du sơn ngoạn thủy, thưởng thức thế giới chỉ có hai người! 】

【Không phải là trở về Huyền Nguyệt thôi sao? Núi đao biển lửa ta cũng sẽ bên cạnh ngươi! 】