Chương 92

Chương 92: Bạn trai thứ sáu.

Tác giả: Đông Thi Nương

Biên tập: B3

Lúc lên xe đã xảy ra một sự cố nhỏ.

Chung Kỳ Uẩn thân mật mở cửa ghế phụ lái cho Quý Đường, nhưng anh không thèm liếc mắt mà kéo cửa sau, tỏ ý bảo Bùi Oanh Oanh đi vào.

Bùi Oanh Oanh lúng túng nhìn Chung Kỳ Uẩn rồi mới chui vào xe, cô vừa ngồi xuống thì Quý Đường cũng chui vào theo.

Nhìn cảnh này, Chung Kỳ Uẩn lặng lẽ đóng cửa ghế phụ lái, đi vòng sang mở cửa bên kia rồi ngồi vào ghế lái.

Anh ta vừa thắt dây an toàn vừa hỏi Quý Đường và Bùi Oanh Oanh muốn ăn món gì.

Bùi Oanh Oanh sống ở Đế Đô hơn bốn năm, gần như đã đến tất cả các nhà hàng lớn nhỏ, nhưng cô không biết bình thường Chung Kỳ Uẩn hay đến nhà hàng kiểu nào nên không mở miệng.

"Hửm?" Chung Kỳ Uẩn quay đầu lại nhìn bọn họ, cuối cùng tầm mắt dừng ở gương mặt Quý Đường.

Quý Đường đeo kính đen, hơn nữa còn đội mũ rộng vành nên cả khuôn mặt gần như bị che kín, chỉ hở ra một chút cằm.

"Sao cũng được." Anh lười biếng đáp.

Chung Kỳ Uẩn nghĩ một lát, nói: "Anh biết một nhà hàng đồ Nhật khá ngon."

"Vậy thì ăn đồ Nhật đi." Bùi Oanh Oanh hưởng ứng.

"Tôi bị dị ứng hải sản." Quý Đường bên cạnh thốt lên.

"À, thế ăn đồ Trung nhé." Chung Kỳ Uẩn sửa miệng.

"Ngấy." Quý Đường nói.

Bùi Oanh Oanh không nhịn được mà liếc Quý Đường, từ góc độ của cô có thể thấy ánh mắt anh, quả nhiên đôi mắt hồ ly kia đang loé lên ánh sáng gian xảo. Nhất định anh đang cố tình muốn làm khó Chung Kỳ Uẩn, nhưng mà cô đói rồi.

"Chị, ăn thịt nướng Hàn Quốc đi, em hơi đói."

Quý Đường quay sang nhìn cô, nở nụ cười dịu dàng, "Được, Oanh Oanh chọn gì tôi cũng thích." Nói rồi anh liếc Chung Kỳ Uẩn, "Nghe thấy chưa? Oanh Oanh muốn ăn thịt nướng Hàn Quốc."

Chung Kỳ Uẩn không những không nổi giận, trái lại còn vô cùng quan tâm nhắc Quý Đường cài dây an toàn cẩn thận rồi mới khởi động xe.

Chung Kỳ Uẩn là người Đế Đô, anh ta quen thuộc nơi này hơn Bùi Oanh Oanh nhiều. Anh ta đưa bọn họ đến một nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc mà cô chưa nghe tên bao giờ, thế nhưng ngoài cửa lại có hai hàng khách dài xếp hàng chờ vào quán, còn bên trong thì gần như đã kín chỗ.

Chung Kỳ Uẩn dẫn Quý Đường và Bùi Oanh Oanh vào, trực tiếp gọi nhân viên phục vụ rồi đưa cho đối phương một tấm thẻ, nhân viên phục vụ kia nhìn thấy tấm thẻ liền mỉm cười, "Chung tiên sinh đúng không ạ? Mời qua bên này."

Sau đó nhân viên phục vụ gọi người đến đưa bọn họ vào phòng ăn.

Ba người được nhân viên phục vụ đưa đến khu riêng, Bùi Oanh Oanh đoán hình như là khu khách VIP, vì dù khu này rất vắng người nhưng nhà hàng vẫn không đưa số khách đang phải xếp hàng bên ngoài vào.

Vì Quý Đường mà bữa cơm này Bùi Oanh Oanh ăn đến là ngượng ngùng.

Từ đầu đến cuối Chung Kỳ Uẩn gần như không ăn mấy vì chỉ luôn tập trung nướng thịt, mỗi khi anh ta định gắp cho Quý Đường một miếng thịt, Quý Đường sẽ lập tức bưng bát tránh đi, không những vậy còn ân cần quay sang gắp thịt cho Bùi Oanh Oanh.

Cả bữa cơm này tựa như chỉ có một mình Bùi Oanh Oanh ngồi ăn.

Có lẽ Chung Kỳ Uẩn không hiểu tại sao Quý Đường lại đối xử lạnh lùng với mình, nhưng thái độ của anh ta vẫn vô cùng ga lăng, không hề tỏ ra khó chịu.

Chỉ là Bùi Oanh Oanh thật sự không nhìn nổi nữa, cô biết Quý Đường luôn luôn lạnh lùng với mấy người bạn trai giả này, nhưng dù gì trước đây anh cũng sẽ giả vờ giả vịt, sẽ không tỏ rõ thái độ ghét bỏ như thế.

Hôm nay anh như một người khác vậy.

"Xin lỗi, em muốn đi nhà vệ sinh." Bùi Oanh Oanh mỉm cười rồi quay sang nhìn chằm chằm Quý Đường, "Chị, chị có muốn đi cùng không?"

Quý Đường chớp chớp mắt, ngoan ngoãn bỏ kẹp nướng thịt xuống, "Được."

Bùi Oanh Oanh đi vào nhà vệ sinh, thấy xung quanh vắng vẻ, cô bèn lôi Quý Đường vào một gian rồi đóng cửa lại, nói nhỏ, "Biểu hiện của anh quá khác thường, anh không sợ bị Chung Kỳ Uẩn nghi ngờ sao?"

Dường như Quý Đường không hề quan tâm xem Bùi Oanh Oanh đang nói gì, anh thuận thế ôm cô, còn nói bằng giọng ấm ức: "Không muốn ăn cơm với anh ta. Oanh Oanh, chúng ta về thôi, lời nguyền này... không cần giải nữa, nhé?"

"Không được." Bùi Oanh Oanh từ chối ngay, "Quý Đường, anh đừng phá rối, chỉ còn hai người nữa thôi. Sau Chung Kỳ Uẩn lại tìm thêm một người, lời nguyền trên người anh liền được giải trừ, anh sẽ có thể trở về. Anh cũng... không cần làm phụ nữ nữa, như vậy không tốt ư?"

Quý Đường nhíu mày, "Nhưng tôi không muốn em đi quyến rũ anh ta."

Bùi Oanh Oanh im lặng, cô không hiểu tại sao Quý Đường lại không muốn, bởi vì bây giờ anh thích cô sao? Hay là sợ cứ tiếp tục thế này, cô không kìm được mà lại yêu luôn Chung Kỳ Uẩn?

Quý Đường nâng tay bưng lấy mặt Bùi Oanh Oanh, ánh mắt anh tràn đầy phức tạp, xen lẫn là nỗi sợ hãi, "Oanh Oanh, tôi không thể diễn tả chính xác tâm trạng lúc này của mình, nhưng tôi... tôi sợ mình sẽ hối hận."

Bùi Oanh Oanh cười trấn an, "Không sao đâu, mọi chuyện sẽ đều theo ý anh."

Hiện tại, giúp Quý Đường giải trừ lời nguyền là điều duy nhất mà cô có thể làm.

Quý Đường đã từng tổn thương cô, cô cũng đã từng tổn thương anh, cả hai người đều đã từng chĩa dao vào nhau. Nhưng khi bọn họ muốn làm hoà, muốn ôm nhau, cuối cùng chỉ có thể xoay dao lại, tự đâm dao vào chính cơ thể mình.

***

Vì buổi chiều có tiết nên ăn trưa xong Chung Kỳ Uẩn quay về trường trước, còn Quý Đường thì dẫn Bùi Oanh Oanh đến căn phòng mà hai người ở trước đây.

Biết ngày mai cô không có tiết, Quý Đường liền muốn cô ngủ lại.

"Giường ở ký túc xá quá chật, tối nay chúng ta ngủ ở đây, trưa mai tôi đưa em về trường."

Bùi Oanh Oanh lắc đầu, "Không cần đâu, em về trường ngủ. Không phải anh nói em bỏ quên đồ gì ở đây à? Là gì vậy? Anh nói đi."

"Tôi." Quý Đường bỗng tiến sát lại gần, "Em bỏ quên tôi ở đây."

Bùi Oanh Oanh yên lặng giây lát rồi bật cười, "Câu nói thật quê mùa."

Quý Đường hơi bối rối, rõ ràng Tề Huy nói chỉ cần Bùi Oanh Oanh nghe xong câu này sẽ rất cảm động, sao không giống với tưởng tượng của anh cho lắm nhỉ?

"Nếu không bỏ quên gì thì em cũng không ở đây với anh được nữa. Em phải về trường đọc sách, còn nhiều sách chưa đọc lắm." Nói xong Bùi Oanh Oanh định rời đi, Quý Đường quýnh lên, vội kéo tay cô rồi đẩy cô lên ghế salon.

"Đừng đi." Anh chống tay lên thành ghế, mím môi nói: "Ở lại đây đi, hôm nay bạn cùng phòng của em sẽ về ký túc ngủ, tôi không thể ngủ lại đó."

Bùi Oanh Oanh hơi ngạc nhiên, "Sao anh biết?"

Mắt Quý Đường loé sáng, "Tôi dùng chút yêu thuật, biết bạn trai cô ta phải đi công tác, một tuần tới cô ta sẽ luôn ngủ ở ký túc." Anh nhìn cô bằng ánh mắt khẩn cầu, "Oanh Oanh, ở lại với tôi đi, tôi... tôi không muốn phải xa em."

Mái tóc dài của anh rủ xuống, một gương mặt đẹp như hoa, một đôi mắt hẹp dài đầy phong lưu.

Bùi Oanh Oanh nâng tay sờ mặt đối phương, cất giọng nhè nhẹ, "Quý Đường, anh thật lòng thích em hay chỉ đang chơi đùa với em vậy?"

Cô chỉ là một người bình thường, nên cô sẽ hạnh phúc vì tình yêu của Quý Đường, nhưng đồng thời cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

Cuối năm ngoái Quý Đường đến tìm cô, tuy ngoài mặt cô tỏ ra lạnh nhạt với anh, nhưng trên thực tế lại thầm vui mừng. Trong ba năm rời khỏi anh, không khi nào cô dám nghĩ về cuộc sống trước đây, nhưng cô sẽ mơ thấy một người, trong mơ người kia vẫn xinh đẹp, cao ngạo và thích trêu đùa lòng người như cũ.

Chưa bao giờ cô dám liên lạc với Quý Đường, vì cô biết anh đối xử với người mà anh không thèm quan tâm tàn nhẫn cỡ nào. Lúc anh đối xử tốt với bạn, bạn sẽ thật sự cho rằng mình là người hạnh phúc nhất thế gian, nhưng khi anh thu lại lòng tốt của mình, bạn sẽ trở thành người đáng thương nhất trên đời. Nhất là khi vẫn cứ ôm lấy hy vọng xa vời rằng anh sẽ hồi tâm chuyển ý.

Chớp mắt lại một năm nữa trôi qua, cô và Quý Đường đã quen nhau 5 năm, nhưng thời gian ở bên nhau lại chẳng đáng là bao, thậm chí cô còn từng yêu đương với người khác.

Quý Đường thật lòng thích cô sao? Hay anh chỉ đang đổi sang một mánh khoé khác, để cô cam tâm tình nguyện giúp anh giải trừ lời nguyền?

Bùi Oanh Oanh nghĩ đến thất thần, mãi tới khi thấy môi đau nhói, cô mới đột nhiên hoàn hồn.

Quý Đường lại cắn môi cô.

Con rắn này thật là...

Bùi Oanh Oanh tức giận sờ lên dấu răng trên môi mình, dấu răng kia rõ ràng là dấu của hai chiếc răng nanh nhỏ, làm cô không thể nói dối người khác rằng đây là cô tự cắn, "Anh là rắn nên muốn cắn ai thì cắn à?"

Quý Đường nghe thế thì chớp chớp mắt, lại cúi đầu nhỏ giọng dụ dỗ cô, "Đừng giận, tôi sai rồi, nếu không em cắn lại tôi đi? Em muốn cắn chỗ nào cũng được."

Anh nói xong, thế mà gương mặt trắng lạnh lại dần dần ửng hồng, rồi lan xuống tận mang tai.

Nhìn anh tự dưng đỏ mặt, Bùi Oanh Oanh ngây ra không kịp phản ứng, một lúc lâu sau cô mới nhìn anh bằng vẻ mặt không dám tin, "Anh!"

Cô giận đến mức đánh một phát vào tay anh, "Anh buông em ra, dê cụ."

Hết chương 92.