🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 29: Bạn trai thứ ba.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Cả người Bùi Oanh Oanh khẽ run lên, cô nghiêng mặt đi, giọng nói đè thấp xuống hết mức, "Không phải."
Quý Đường nắm lấy cằm đối phương, cưỡng ép đối phương nhìn vào mình, hai mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trong ngực, cất giọng lười biếng mang theo một tia dịu dàng, "Không phải? Được rồi, không sao cả, đúng lúc ở đây của tôi cũng có một bộ lễ phục em có thể mặc được."
Khoá áo đồng phục của Bùi Oanh Oanh bị kéo ra.
Bàn tay Quý Đường lạnh như băng, giống hệt như tuyết mùa đông, cứ thế chui vào trong áo Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh bị lạnh đến khó chịu, cô nhìn đối phương cầu khẩn, "Chị, em sai rồi."
Mắt cô sũng nước, nhìn thật điềm đạm đáng yêu.
Quý Đường híp đôi mắt hồ ly đẹp như ngọc lưu ly của mình, bờ môi đỏ mọng kề sát vào lỗ tai Bùi Oanh Oanh, "Ngoan, cởi ra."
Lúc cô ấy nói chuyện, một lần nữa Bùi Oanh Oanh lại ngửi được hương hoa hồng.
...
Bùi Oanh Oanh nhìn vào mình ở trong gương, không nhịn được mà sờ bộ váy trên người mình. Bộ lễ phục này là do Quý Đường lấy từ ghế salon đưa cho cô, dường như chính vì cô mà chuẩn bị, bởi thật sự là vừa vặn đến mức không thể vừa hơn. Bộ váy này là một bộ váy dài màu đen, eo thắt lại ngay dưới ngực khiến bộ ngực trông vô cùng đầy đặn. Bùi Oanh Oanh đỏ mặt muốn che bớt đi, nhưng lại cảm thấy hành động này không ổn cho lắm.
Bộ lễ phục này sεメy hơn bộ Tống Đan mặc quá nhiều.
Quý Đường đứng sau lưng Bùi Oanh Oanh, nhẹ nhàng đưa tay vén mái tóc dài của Bùi Oanh Oanh sang một bên rồi đeo chiếc vòng choker đen lên cổ cô.
(*) Choker:
Chính giữa chiếc vòng choker kia là một viên đá quý đen nhánh.
Màu đen của đá quý càng làm tôn lên làn da trắng nõn của Bùi Oanh Oanh.
Quý Đường lại lấy ra một đôi hoa tai lớn khảm đá quý đeo lên tai cô.
Bùi Oanh Oanh chưa đeo hoa tai lớn khảm đá quý kiểu này bao giờ, cô khẽ lắc đầu, hoa tai cũng đung đưa theo, đá quý phát ra ánh sáng lấp lánh.
Chân cô mang đôi giày cao gót màu đen.
Dù trên du thuyền đã mở điều hoà, nhưng Quý Đường vẫn sợ Bùi Oanh Oanh bị lạnh, cô ấy dán không ít miếng dán giữ nhiệt trong váy Bùi Oanh Oanh.
Thay đồ xong, cuối cùng chỉ còn trang điểm, Quý Đường lấy một thỏi son ở trên bàn. Lúc cô ấy cúi đầu tiến lại gần Bùi Oanh Oanh, hô hấp của Bùi Oanh Oanh cứng lại, cô có thể cảm nhận được thỏi son đang dạo chơi trên môi mình, từng chút từng chút một, mang theo một xíu triền miên, chóp mũi còn có thể ngửi được mùi vị ngòn ngọt.
Quý Đường chọn thỏi son có màu đỏ thẫm, Bùi Oanh Oanh vừa thoa lên, trông càng giống như một thiếu nữ quý tộc bước ra từ thời trung cổ.
Sau chót, Quý Đường dùng bút kẻ mắt vẽ nốt ruồi lệ lên khoé mắt Bùi Oanh Oanh, mỗi bên một nốt. Có thêm nốt ruồi lệ, trông Bùi Oanh Oanh vừa yếu đuối lại vừa kiêu ngạo.
"Tốt lắm, Oanh Oanh của tôi thật là xinh đẹp." Quý Đường hài lòng nhìn tác phẩm của mình.
Thật ra thì gương mặt Bùi Oanh Oanh gần như không trang điểm, chỉ tô mỗi son, nhưng sắc môi càng đỏ, mặt mũi càng thêm sạch sẽ, càng trở nên xinh đẹp trong veo.
Quý Đường dùng ngón tay khẽ cọ vào cằm Bùi Oanh Oanh, trong mắt ánh lên ý cười, "Oanh Oanh, em thấy có đẹp không?"
Bùi Oanh Oanh liếc nhìn mình, nhưng rất nhanh đã bị Quý Đường trong gương thu hút.
Nếu như nói Bùi Oanh Oanh là thiếu nữ quý tộc bước ra từ thời trung cổ, thì Quý Đường đứng cạnh Bùi Oanh Oanh chính là đoá hoa hồng chỉ nở rộ vào ban đêm ngoài cửa sổ, quanh người cô ấy toàn gai, bên dưới tà áo hoa mỹ là hương vị hủ bại.
Hoa hồng này nở rộ bên bệ cửa sổ của thiếu nữ, không khi nào là không dụ dỗ thiếu nữ.
Dụ dỗ thiếu nữ ngắt nó xuống, rồi cả hai cùng rơi vào vực sâu.
Bùi Oanh Oanh nhìn gương, cũng không biết đang nói ai mà chỉ buồn buồn nói hai chữ, "Rất đẹp."
***
Quý Đường lại dẫn Bùi Oanh Oanh trở lại bữa tiệc, Bùi Oanh Oanh cúi đầu nhìn bàn tay mình đang bị Quý Đường nắm lấy, muốn rút về nhưng vẫn nhịn lại được.
Đại khái là do cùng đi với Quý Đường nên vừa bước vào bữa tiệc, Bùi Oanh Oanh liền nhận được vô số ánh mắt của mọi người. Quý Đường xuất hiện, lập tức có không ít người đi về phía cô ấy. Bùi Oanh Oanh thấy vậy thì khẽ nhíu mày.
Quý Đường giới thiệu Bùi Oanh Oanh với rất nhiều người, chẳng qua Bùi Oanh Oanh căn bản không nhớ được mấy gương mặt. Vất vả lắm Quý Đường mới để cô thoải mái một mình. Cô vội vàng đi ra ngoài.
Cô đói bụng muốn chết, khi nãy đi theo Quý Đường, ngay cả thời gian uống ngụm nước cũng không có.
Quý Đường quả thực rất được hoan nghênh, mà điều khiến Bùi Oanh Oanh kinh ngạc đó là, người dùng ánh mắt ái mộ nhìn Quý Đường không chỉ có đàn ông mà có cả phụ nữ nữa.
Được rồi, đáng lẽ cô nên sớm biết, Quý Đường chính là vạn người mê mới đúng. Gương mặt đó của Quý Đường có sức sát thương quá lớn.
"Oanh Oanh." Lúc Bùi Oanh Oanh đang bơi giữa dãy bàn ăn thì sau lưng chợt vang lên giọng Tống Đan.
Cô quay đầu lại liền nhìn thấy cô ta.
Tống Đan nhìn cô bằng vẻ mặt hơi phức tạp, nhưng rất nhanh sau đó, cô ta nở nụ cười, tiến lại nói, "Khi nãy cậu với chị Quý Đường đi chung một chỗ, người vây quanh quá đông nên mình không dám tiến lên nói chuyện với hai người."
"Ừ, bên cạnh chị luôn có rất nhiều người." Bùi Oanh Oanh quay đi, cô hơi rối rắm, nhưng rốt cuộc vẫn bưng đĩa bánh ngọt mình để ý nãy giờ lên, vì cô thật sự đói lắm rồi.
Tống Đan thấy Bùi Oanh Oanh cầm bánh ngọt thì rất kinh ngạc, "Oanh Oanh, cậu không sợ mập sao?"
Bùi Oanh Oanh lấy thìa xúc một miếng, "Không sợ." Rồi đút vào miệng.
Sau đấy cô không chỉ ăn bánh ngọt mà còn ăn thêm nhiều đồ ăn nữa, và kết thúc bằng một ly nước chanh, vừa uống vừa tìm một chiếc ghế salon ngồi xuống.
Tống Đan đi theo Bùi Oanh Oanh cũng ngồi xuống, chẳng qua cô ta không hề ăn thứ gì.
Bùi Oanh Oanh ngồi uống nước chanh, cô buồn chán nhìn xung quanh, không ngờ lại nhìn thấy Doãn Hàm.
Doãn Hàm đang đứng trò chuyện với mấy người đàn ông, không biết có phải nhận ra có người nhìn mình hay không mà anh ta nhanh chóng nghiêng đầu qua, khi phát hiện người nhìn mình là Bùi Oanh Oanh, vẻ mặt anh ta hơi khựng lại, rồi khẽ nở nụ cười.
Bùi Oanh Oanh chột dạ quay mặt đi, cô bưng nước chanh đứng lên, "Tống Đan, mình đi dạo loanh quanh đây."
Bùi Oanh Oanh bối rối bưng nước chanh đi, mắt thấy có người muốn tiến lại bắt chuyện với mình, cô bèn chuyển hướng đi ra phía khác.
Dù sao thì tới tham dự bữa tiệc này cũng đều là nhân vật nổi tiếng, nên đa phần mọi người đều vô cùng biết điều.
Tuy nhiên phạm vi biết điều của họ lại không bao gồm lúc đối diện với Quý Đường.
Bùi Oanh Oanh đi ngang qua bàn ăn, không nhịn được mà lấy thêm một miếng điểm tâm bỏ vào miệng. Vừa mới định nhai thì nghe được tiếng cười, cô nghiêng đầu nhìn, liền thấy một thiếu niên xinh đẹp đang cười với mình.
Bùi Oanh Oanh nhất thời lúng túng, cô quay mặt nuốt miếng điểm tâm trong miệng rồi định rời đi, nhưng thiếu niên xinh đẹp đó lại gọi cô lại.
"Này, đợi đã, chuẩn bị khiêu vũ rồi đấy, nhất định là cậu không muốn bị mời khiêu vũ đâu."
Bùi Oanh Oanh dừng chân, một lần nữa nhìn về phía thiếu niên xinh đẹp.
Cậu thiếu niên này chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, tướng mạo tươi đẹp, khí chất trong trẻo, đẹp giống như hoa bách hợp vậy. Bùi Oanh Oanh chưa từng thấy người con trai nào thanh tú hơn cậu ta. Cho dù thanh tú, nhưng cậu ta lại không hề đánh mất đi vẻ anh tuấn cao lớn của nam sinh.
Thiếu niên cũng lấy một miếng điểm tâm, "Tôi thấy lúc ăn trông cậu rất đáng yêu, giống hệt Loạn Loạn mà tôi nuôi." Nói xong, cậu ta thấy Bùi Oanh Oanh nhìn mình khó hiểu thì giải thích, "Loạn Loạn là con sóc mà tôi nuôi."
Dám đem cô so với con sóc của cậu ta?
Bùi Oanh Oanh trừng mắt với đối phương.
Thiếu niên cười thành tiếng, "Dáng vẻ lúc cậu trừng mắt này cũng rất giống Loạn Loạn, thôi được rồi, không nên tức giận nữa, mấy lời tôi vừa nói với cậu là thật đấy, sắp chín rưỡi rồi, bọn họ chuẩn bị khiêu vũ, nếu cậu không muốn khiêu vũ thì đi với tôi, tôi dẫn cậu đi xem thứ hay."
Thiếu niên nhét điểm tâm vào trong miệng, xoay người đi trước.
Cậu ta vừa đi được mấy bước thì Bùi Oanh Oanh nghe thấy tiếng âm nhạc vang lên trong bữa tiệc.
Quả nhiên là định khiêu vũ.
Bùi Oanh Oanh không hề muốn ở đây bồi người ta nhảy, mà đích thực là cô cũng có hứng thú với lời nói của thiếu niên xa lạ này, cô bỏ ly nước chanh xuống rồi đi theo cậu ta.
Thiếu niên phát hiện cô theo sau liền thả chậm bước chân. Hai người dần dần chuyển sang đi sóng vai nhau, Bùi Oanh Oanh tò mò hỏi cậu ta, "Cậu bảo thứ hay là thứ gì?"
"Bí mật." Thiếu niên kê ngón tay trắng trẻo lên môi, "Đợi lát nữa thấy thì cậu sẽ biết."
Thiếu niên mang Bùi Oanh Oanh đi đến cạnh cửa sổ của gian phòng tổ chức bữa tiệc, ở khung cửa sổ này có một tấm rèm nhung vừa dày vừa nặng, bọn họ vừa đi vào, âm nhạc từ bữa tiệc lập tức bị ngăn cách, giống như nơi này là một thế giới khác thật yên tĩnh.
Thiếu niên đứng bên cửa sổ, "Cậu nhìn ra kia đi."
Bùi Oanh Oanh tiến lại, nghe lời nhìn ra ngoài, sau khi nhìn thì vẻ mặt dần dần thay đổi.
"Kia là..."
Du thuyền đã rời khỏi thành phố A, vì cách đất liền rất xa nên Bùi Oanh Oanh có cơ hội được thấy bầu trời đầy sao mà ở thành phố hầu như không thể thấy, những ngôi sao kia nối thành dải ngân hà, giống như hàng vạn con đom đóm sáng rực, không chỉ vậy, ánh trăng còn phản chiếu lên mặt biển thành từng con sóng bạc lăn tăn, màn trời nối liền với mặt biển, trên trời và mặt biển đều là sao sáng, Bùi Oanh Oanh gần như không phân biệt nổi mình đang ở trên biển hay là trên trời nữa.
"Đẹp quá đi thôi." Bùi Oanh Oanh thất thần nhìn ra xa, chốc lát sau, cô nghiêng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, "Cám ơn cậu."
Thiếu niên lắc đầu, cười nói, "Không có gì, cảnh đẹp này cũng không thuộc về tôi, chẳng qua tôi cảm thấy nếu ngắm một mình thì sẽ phụ lòng cảnh đẹp." Cậu ta ngoái lại nhìn ra sau rèm cửa sổ, "Bọn họ chỉ lo khiêu vũ, nào có rảnh rỗi mà đến xem cái này."
Bùi Oanh Oanh bật cười, đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp phải người như vậy, "Nghe cậu nói thì có vẻ như cậu hoàn toàn không muốn tham gia bữa tiệc."
"Không phải cậu cũng thế à?" Thiếu niên hỏi ngược lại, "Tôi thấy cậu chỉ tập trung ăn uống, mọi người thường nói, trên đời này chỉ có thức ăn ngon và cảnh đẹp là không thể bỏ qua, cho nên tôi mới chủ động bắt chuyện với cậu, quả nhiên cậu không làm cho tôi thất vọng."
"Tại tôi đói quá thôi." Bùi Oanh Oanh thấy thiếu niên một mực quan sát mình ăn uống thì đỏ mặt, cô thử nhớ lại xem mình đã ăn những gì.
Ừm, có lẽ rất nhiều.
Hình như thiếu niên nhìn thấu nỗi xấu hổ của Bùi Oanh Oanh, cậu ta cất tiếng xin lỗi, "Xin lỗi, tôi không nên nói cậu chỉ tập trung ăn uống, thực ra thì, lúc nhìn cậu ăn, tôi cũng ăn liên tục, còn ăn nhiều hơn cả cậu nữa. Sức ăn của cậu chẳng khác Loạn Loạn nhà tôi là bao."
"Được rồi." Bùi Oanh Oanh cắt ngang lời đối phương, "Cậu còn nói nữa thì tôi thật sự phải xem lại xem có phải tối nay mình đã ăn quá nhiều hay không mất."
Thiếu niên mỉm cười, "Được." Cậu ta trầm mặc một hồi mới lại lên tiếng, "Đúng rồi, tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Hạ Già Vinh, năm nay mười bảy tuổi, đang học lớp mười hai."
Bùi Oanh Oanh nghe đối phương nói vậy thì cũng nói: "Tôi tên Bùi Oanh Oanh, lớn hơn cậu một tuổi, cũng đang học lớp mười hai."
"Tôi biết." Hạ Già Vinh cười cười, "Tôi còn biết, cậu là em gái của bạn gái anh tôi."
Bùi Oanh Oanh ngẩn người.
Hạ Già Vinh và Hạ Anh Mạc, có cùng một họ.
Hai người là anh em?
Cô nhìn kỹ thiếu niên xinh đẹp trước mặt, mặc dù tướng mạo đều rất xuất chúng, nhưng dáng vẻ lại không giống nhau chút nào.
Hạ Già Vinh nghiêng đầu, "Có phải cậu đang nghĩ tại sao tôi với anh tôi không hề giống nhau không?" Cậu ta mỉm cười, Bùi Oanh Oanh chợt phát hiện khi cười lên cậu ta lại có má lúm đồng tiền, "Tôi giống mẹ, còn anh tôi giống ba. Cho nên khi lần đầu tiên thấy anh em tôi, người khác luôn nhầm tưởng chúng tôi không phải anh em ruột, thậm chí còn có người hỏi, có phải tôi là con mẹ kế không."
Bùi Oanh Oanh không biết nói gì tiếp theo, bởi Hạ Già Vinh là một người rất thông minh.
Điểm này thì rất giống với Hạ Anh Mạc.
Ngay lúc này, chuông điện thoại di động chợt reo vang.
Bùi Oanh Oanh nhìn Hạ Già Vinh lấy điện thoại trong túi quần ra.
"A lô, anh... em bị đau bụng... không có chuyện gì, lát nữa sẽ khoẻ thôi." Hạ Già Vinh thấy Bùi Oanh Oanh nhìn mình kinh ngạc, còn tinh nghịch nháy mắt với cô, "Tý nữa em sẽ quay lại, anh, anh không cần phải để ý đến em đâu... được, bái bai."
Cậu ta cúp điện thoại, một lần nữa nhìn Bùi Oanh Oanh, thấp giọng nói: "Cậu không được bán đứng tôi đâu đấy."
"Roẹt ——"
Rèm cửa sổ bị kéo ra.
Hạ Anh Mạc một tay cầm di động, lẳng lặng nhìn thiếu niên đứng ngoài cửa sổ.
Bùi Oanh Oanh bật cười không đúng lúc, tuy đã nhanh chóng mím môi lại, nhưng vẫn thấy được hai anh em họ đồng loạt nhìn mình.
Hết chương 29.
Lời của Bê Ba: Thật ra thì dạo này chẳng có lời gì muốn nói cả. :))))