Chương 47: Tiểu Bạch, Cậu Nghi Ngờ Năng Lực Của Tớ À? (3)

"Cậu chuẩn bị bán bùa à? Có những loại bùa gì?"

"Bùa bình an, bùa tránh tà, bùa đuổi quỷ, bùa thiên lôi, bùa chém tà ma quỷ quái, bìa địa sát, bùa thúc địa, bùa thiên cương, bùa âm dương lục giáp, bùa định thân..."

"Lão đại, tớ thấy cậu vẫn nên bán bùa bình an, bùa tránh tà, bùa đuổi quỷ, bùa đổi vận, bùa chiêu tài, bùa đào hoa, bùa trấn trạch,... thôi."

Thời Nhất dừng xoay gậy đại tang trong tay, liếc cậu ấy một cái: "Sao hả, cậu nghi ngờ năng lực của tớ à?"

Bạch Vô Thường vội vàng lắc đầu, do biên độ quá lớn, nên cái đầu rơi ra, lăn lông lốc trên nền đất.

"Không, không, không. Sao tớ có thể nghi ngờ thực lực của lão đại cậu cơ chứ? Chẳng qua những lá bùa mà cậu kể kia người thường không dùng được, cho dù bọn họ có mua về cũng chẳng khác gì giấy vụn cả. Thế nhưng nhu cầu về mấy loại bùa như bùa bình an, bìa chiêu tài lại khá lớn, lão đại nhất định có thể buôn may bán đắt."

Thời Nhất bừng hiểu ra: "Hóa ra là thế. Tiểu Bạch, cậu hiểu rõ nhân gian thật đấy, là tớ đã hiểu làm cậu rồi."

Bạch Vô Thường nào dám trách tội vị tổ tông này, chẳng qua cậu ấy lướt web nhiều, nên đúng thật là hiểu rõ cuộc sống trên nhân gian như lòng bàn tay.



Thời Nhất cầm gậy đại tang, đích thân nhặt cái đầu vừa rơi xuống đất của Bạch Vô Thường đặt lên cổ cậu ấy, sau đó vỗ nhẹ bờ vai cậu ấy, nói bằng giọng điệu nghiêm túc:

"Được rồi, vậy tớ nghe Tiểu Bạch vậy. Cậu đưa ra ý tưởng cho tớ, đợi khi kiếm được tiền rồi, tớ sẽ mua hương nến cho cậu, mời cậu ăn cả mì gói nữa."

Bạch Vô Thường có chút cảm động, phải biết rằng trước đây khi còn ở địa phủ, vị tổ tông này suốt ngày cọ ăn cọ uống, đã bao giờ chia đồ ăn cho bọn họ đâu.

"Mấy loại bùa có tính công kích ấy, cũng không phải không có chỗ tiêu thụ. Theo tớ được biết, hiện tại thực lực của các môn phái huyền học ở nhân gian đã suy yếu lắm rồi, có rất nhiều loại bùa bọn họ không thể vẽ được, cho dù có vẽ ra thì chất lượng cũng không tốt, cậu có thể bán những loại bùa kia cho bọn họ. Hơn nữa, cậu nhớ phải nâng giá lên cao một chút, bọn họ không thiếu tiền đâu."

Thời Nhất chỉ nói vài lời đã thôi thúc sự nhiệt tình của Bạch Vô Thường, cậu ấy càng giúp cô bày mưu tính kế một cách cẩn thận và chi tiết hơn.

Thời Nhất nghe một cách nghiêm túc, hai người thì thầm suốt một tiếng đồng hồ.

Trước khi rời đi, Thời Nhất thêm Wechat của Bạch Vô Thường.

Sau này cô có việc cần tìm cậu ấy cũng không cần chạy xuống địa phủ nữa, tránh cho ông cụ kia lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô.