Chương 33: Viện nghiên cứu Gross: Error

Dường như không muốn Nhϊếp Minh rời xa mình, Lương Phỉ vắt óc nghĩ ra lý do: “Tôi không thích đồ ngọt.”

Để giúp Lương Phỉ bổ sung lượng đường trong máu nhanh nhất có thể, Nhϊếp Minh đã mang theo tất cả đồ ngọt. Anh khẽ cau mày, cúi xuống nhìn đỉnh đầu của Lương Phỉ.

Để có thể vững vàng kéo Nhϊếp Minh lại, Lương Phỉ đáng lẽ phải ngồi ở trên ghế sô pha, lúc này lại quỳ trên ghế, hai tay tóm lấy ống quần Nhϊếp Minh, quỳ trước mặt Nhϊếp Minh, ngẩng đầu nhìn Nhϊếp Minh từ dưới lên trên, nói: “Tôi không thích đồ ngọt, anh có thể đổi cái khác được không?”

"Bác sĩ Nhϊếp... Đội trưởng Nhϊếp... Bác sĩ Nhϊếp?"

Lương Phỉ thẳng lưng, dựa người vào Nhϊếp Minh, trong mắt có chút hy vọng, cố ý hạ giọng gọi: "Nhϊếp Minh..."

Nốt cuối cùng hơi cao lên, chữ “Nhϊếp Minh” tựa như được lặp đi lặp lại hàng nghìn lần, cuối cùng chuyển thành một âm thanh kéo dài, dai dẳng và quyến rũ. Bị giọng nói hơi khàn khàn quấn lấy, bác sĩ Nhϊếp hơi nheo mắt lại.

[Cảnh báo, hành vi này sẽ làm thay đổi giá trị cấm dục của nhân vật phản diện! 】

[Giá trị cấm dục của nhân vật phản diện: 56]

Lương Phỉ vẻ mặt mơ hồ, vừa rồi anh rõ ràng không có làm gì, sao lại đột nhiên làm giảm giá trị cấm dục của Nhϊếp Minh xuống nhiều như vậy? Trước khi kịp tìm ra nguyên nhân thì trước cửa văn phòng đã vang lên một tiếng nổ lớn!

Bùm!

Đinh Yến đá văng cửa văn phòng, hung hãn xông vào cùng với vài người đàn ông mặc đồng phục đen.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy một con chuột thử nghiệm ma túy nửa quỳ trên sô pha, hai tay ôm lấy ống quần Nhϊếp Minh, tựa như cả người hắn áp vào người Nhϊếp Minh.

Trong ấn tượng của Đinh Yến, đội trưởng nhóm nghiên cứu Nhϊếp Minh luôn nghiêm khắc và lạnh lùng. Tuy rằng hắn từ trước đến nay không ưa Nhϊếp Minh bởi vì địa vị của bọn hắn, nhưng khách quan mà nói, Nhϊếp Minh mà hắn biết sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy...

Hắn ta vậy mà lại trì hoãn nhiệm vụ quan trọng của mình, đến trễ một cuộc họp chỉ để đi mua kẹo cho một chú chuột trắng xinh đẹp.

Văn phòng của Nhϊếp Minh rất rộng, bên trong có một phòng khách nhỏ, ban đầu được Nhiệp Minh dùng để thuận tiện khi hắn thức khuya và làm thêm giờ, đôi khi cũng dùng làm phòng họp tạm thời.

Lúc này, Đinh Yến và một vài cấp dưới của hắn đang ngồi đối diện bác sĩ Nhϊếp trong phòng khách.

Nhϊếp Minh bị phát hiện khi đang muốn giấu mọi chuyện với Đinh Yến, nhưng trên mặt lại không có chút xấu hổ, bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha không nói một lời.

Tác giả có lời muốn nói:

[Vở kịch nhỏ 8]: #Món tráng miệng#

Đinh Yến đá văng cửa: Nhϊếp Minh khốn kiếp! Đừng có mà ăn đồ ngọt lúc nửa đêm.

Nhϊếp Minh (nhìn Lương Phỉ cười): Quả thực ngọt ngào :)