Chương 5

Hai ngày này, vô luận người trong phòngký túc khuyên như thế nào, Từ Minh Châu đều không thay đổi ý nghĩ của mình, vãn muốn đi về quê phát triển. Mọi người trong phòng xem như hoàn toàn chết tâm. Trong lòng mọi người đều hơi có chút luyến tiếc.

Sự luyến tiếc này chủ yếu là cho Từ Minh Châu. Ba người khác trong ký túc xá, không phải người địa phương chính là chuẩn bị ở lại thành phố này phát triển. Càng không cần phải nói quê của Từ Minh Châu là địa phương nhỏ không có danh tiếng, về sau muốn gặp mặt một lần cũng không phải chuyện đơn giản.

“Được rồi, được rồi, về sau tớ có thời gian sẽ đến thăm các cậu, đừng như vậy.” Từ Minh Châu cười hì hì nói.

Nghệ Hàm hung dữ nói: “Cậu nhớ cho kỹ những lời vừa nói, nếu dám bởi vì khoảng cách quá xa mà không liên hệ với chúng tớ, cậu cứ liền chờ đó cho tớ.” Vừa nói vừa múa may nắm đấm của mình.

Hai người bên cạnh cũng dùng ánh mắt uy hϊếp nhìn về phía Từ Minh Châu.

Trong lòng Từ Minh Châu lại vừa cảm động, vừa buồn cười, chỉ có thể không ngừng gật đầu, “Được được được, tớ biết rồi, đến lúc đó tớ sẽ gửi thịt heo nhà tớ làm cho cậu, không phải các cậu thích nhất món đó sao?”

Nói tới thịt heo khô, ba người đều nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, nhà mấy người các cô trong đều có điều kiện không tồi, dạng thịt khô gì mà chưa ăn qua. Nhưng mà loại ngon nhất vẫn là thịt heo khô nhàTừ Minh Châu làm.

Cũng không biết thịt heo nhà Từ Minh Châu làm như thế nào, chỉ cần nhớ tới hương vị kia cũng i khiến cho người a nhịn không được chảy nước miếng, từ khi vừa vào đại học, người Từ gia luôn tặng thịt heo khô cho các cô, các cô liền điên cuồng yêu thích món này. Mỗi lần về nhà đều bắt Từ Minh Châu mang nhiều một ít.

Đương nhiên các cô cũng không chiếm tiện nghi của bạn mình, ăn thịt heo khô của cô, chắc chắn sẽ chẳ bằng những cách khác. Có tới có lui, ở chung lâu, quan hệ của mấy người càng ngày càng tốt.

“Nhớ kỹ lời của cậu, đừng quên, tớ chờ ăn đó.” Dương Hi nhịn không được nói.

“Yên tâm yên tâm, khẳng định sẽ chuyển phát nhanh cho mấy cậu, các cậu cứ chờ xem.” Từ Minh Châu cười hì hì nói.

Ngay sau đó các cô lại nhiệt tình thảo luận vè mỹ thực. Làm mấy bạn học ngồi bên cạnh liên tiếp ghé mắt, đương nhiên chủ yếu là do giá trị nhan sắc của phòng ký túc 211 rất cao.

Trong nhóm sinh viên tốt nghiệp loại ưu khóa này, cả bốn người phòng ký túc 211 đều có tên, khi được gọi tên, bốn người đồng thời đi lên sân khấu, cũng là một phong cảnh đẹp, thu hút tất cả sự chú ý của người dưới sân khấu.

Nhận được bằng tốt nghiệp cùng giấy chứng nhận sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc, cả bốn người xuống sân khấu, cười cười nói nói đi về vị trí của mình.

Mới đi được hai bước đã bị người khác ngăn lại,



Người đột nhiên xuất hiện làm Từ Minh Châu đang mải nói chuyện với bạn, bị dọa nhảy dựng.

“Từ Minh Châu, tôi thích em, hiện tại đã tốt nghiệp, hy vọng cuộc sống về sau có thể cùng em phấn đấu.” Nam sinh nói chuyện đeo một cái kính, lớn lên cũng không tồi, trên mặt mang theo một ít đỏ ửng, trong ánh mắt có chút ngượng ngùng nhưng phần lớn vẫn là chờ mong.

“A, bạn học cậu rất tốt. Đáng tiếc tôi không thể đáp ứng.” Từ Minh Châu trực tiếp cho nam sinh trước mắt một tấm thẻ người tốt.

Trong mắt nam sinh tràn đầy không thể tưởng tượng, “Vì sao? Chẳng lẽ em đã có người yêu? Không, không có khả năng, tôi quan sát em lâu rồi, rõ ràng em vẫn độc thân.”

Nghe được lời này, Từ Minh Châu có chút bất đắc dĩ, như thế nào, thời buổi này cự tuyệt người khác liền ý nghĩa mình đã có bạn trai?

“Cũng không phải, chỉ là tôi không thích cậu.”

“Vì sao không thể suy xét tới tôi một chút, chẳng lẽ em thật sự giống như trong lời đồn trong trường, chỉ thích phú nhị đại?” Biểu tình của nam sinh lập tức thay đổi, trong mắt tràn đầy hoài nghi cùng khinh miệt.

Còn không đợi Từ Minh Châu nói chuyện, Nghệ Hàm đứng phía sau liền đi lên trước.

“Làm sao? Anh quan tâm Châu Châu chúng tôi thích kiểu người gì làm chi, dù sao cũng sẽ không thích anh.”

“Châu Châu bọn tôi không có mù.” Dương Hi cũng đi lên phía trước, dùng một ánh mắt miệt thị nhìn nam sinh trước mắt.

“Anh có thể đi chưa?” Dung Uyển có tính cách tương đối dịu dàng cũng có chút nhịn không nổi nữa.

Vừa rồi rõ ràng đã cự tuyệt hắn, hiện tại còn cứ cố quấn lấy, còn nói như vậy, không thấy người xung quanh càng ngày càng nhiều sao? Nói thêm gì nữa, còn không biết ngày mai Châu Châu sẽ bị đồn thành cái dạng gì.

“Cô, các cô.” Mặt nam sinh đỏ rực chỉ chỉ mấy người Nghệ Hàm, cuối cùng dùng một ánh mắt thất vọng nhìn về phía Từ Minh Châu, “Từ Minh Châu, coi nhe tôi nhìn lầm cô.”

Từ Minh Châu căn bản lười phản ứng hắn, trong lòng vẫn đang cảm động vì được các bạn cùng phòng bảo vệ.