Chương 49

Không cần phải nói cha Từ, ngay cả Từ Minh Châu là người ngoài nghề cũng nghe đến say sưa.

Chờ đến khi xác định xong mọi chi tiết, Từ Minh Châu cùng cha Từ đều thực vừa lòng. Chuẩn bị tiễn lão Vi đi, Từ Minh Châu đưa cho hắn một cái túi.

“Chú Vi, đây là tiền đặt cọc, đưa cho chú trước.” Bên trong là một vạn đồng, không nhiều lắm nhưng xem như tiền cọc của bọn họ.

Lão Vi chỉ cảm thấy túi tiền trên tay có chút phỏng tay, vội chối từ, “Tôi còn chưa khởi công đâu, sao có thể lấy tiền, không được không được.”

“Có cái gì không được, lão Vi, ông còn phải chuẩn bị nguyên vật liệu, chẳng lẽ lại để ông ứng tiền ra sao? Tôi không thể làm vậy, nói nữa, đây xem như tiền đặt cọc, không phải thanh toán hết, ông cứ thu đi, đến lúc thanh toán trừ đi chỗ này là được.”

“Này này.” Lão Vi vẫn là có chút ngượng ngùng, không phù hợp với quy củ của hắn, từ trước tới nay hắn toàn làm xong mới lấy tiền.

Từ Minh Châu vội đẩy túi tiền vào lòng hắn, “Chú Vi, chú cứ nhận đi, nhanh nhận đi, đẩy tới đẩy lui thì trời cũng tối rồi.”

Ngẫm lại con trai nhỏ đang cần tiền nộp học phí, lão Vi vẫn nhận lấy, “Tôi sẽ mau chóng làm xong rào chắn.”

“Tốt, vậy phiền lão Vi ông rồi.”

Lão Vi cầm tiền đi ra ngoài, nhìn thấy lợn rừng ngồi xổm trong sân ăn cỏ, nhịn không được rùng mình một cái, lợn rừng thật đáng sợ, trách không được lại gọi là Bá Thiên!



Thời gian trôi rất mau, đảo mắt liền đến ngày đưa heo giống tới.

Hôm nay, Từ Minh Châu đã sớm chờ lão Chu ở cửa thôn, trên tay còn dắt theo Bá Thiên.

Cô vốn không định mang theo Bá Thiên, tuy rằng hiện tại người trong thôn nhìn thấy Bá Thiên không đến mức quay đầu rời đi, nhưng vẫn sợ hãi, dù đã tròng dây thừng cũng vẫn rất sợ hãi.

Nhưng Bá Thiên cũng không nguyện ý ở trong nhà, hoặc là nói nó căn bản không muốn rời khỏi Từ Minh Châu nửa bước, ngay từ đầu ngay cả lúc ngủ cũng muốn ngủ cạnh chân cô. Cuối cùng vẫn là Từ Minh Châu ép buộc nó mới từ bỏ, nhưng hiện tại vẫn ngủ ngoài cửa phòng của cô.

Trưởng thôn đã nói với mọi người chuyện Từ Minh Châu muốn nuôi một con lợn rừng, người trong thôn đều tưởng chỉ là heo con, nào nghĩ đến là một con heo lớn như vậy, lần đầu tiên Từ Minh Châu mang nó ra ngoài tản bộ, làm tất cả thôn dân hoảng sợ.

Đặc biệt là khi Bá Thiên chạy, có mấy người trẻ tuổi đều sợ tới mức đái ra quần.

Từ Minh Châu chỉ có thể vội vàng xin lỗi, hơn nữa không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không mang theo nó ra cửa, hôm nay cả nhà đềuc so việc bận, hơn nữa lúc trước cô đi mua heo con, nhiệm vụ này liền giao cho ô.

Trước khi ra ngoài, Từ Minh Châu đã đội cho Bá Thiên khăn trùm đầu, thuận tiện còn tròng dây thừng, chính là sợ dọa tới mọi người.

Hiệu quả lộ rõ, hôm nay trên đường đi, tuy rằng thôn dân vẫn có chút sợ hãi, nhưng không đến mức giống như lúc trước, còn có không ít trẻ con tiến đến bên cạnh Từ Minh Châu.

Từ Minh Châu dỗ trẻ con, chờ lão Chu đến.

Đợi khoảng nửa giờ, cửa thôn xuất hiện một chiếc xe tải lớn, di động của Từ Minh Châu cũng vang lên.



“Chú, tôi ở đây.” Từ Minh Châu tiếp điện thoại còn phất phất tay với xe tải.

“Được rồi, tôi thấy rồi.” Lão Chu nhìn thấy một đám người, cũng thấy được cánh tay đang vẫy vẫy của Từ Minh Châu, lái xe đi tới trước mặt cô.

Mới vừa dừng xe lại, mấy con heo phía sau xe đột nhiên trở nên kích động, muốn nhảy xuống xe tải, lão Chu chạy ra sau kiểm tra chốt xe, không có vấn đề, heo sẽ không nhảy xuống được.

Khi lão Chu kiểm tra chốt xe, Từ Minh Châu cũng dắt Bá Thiên đi tới bên cạnh, “Chú vất vả rồi, nếu không đi tới nhà cháu uống nước trước.”

“Không cần không cần, chúng ta nhanh chóng thả heo đi.”

Đang nói, khóe mắt hắn không tự chủ được liền liếc tới Bá Thiên đang ngồi xổm bên cạnh. “Đây là?” Lão Chu chỉ chỉ Bá Thiên.

“A, đây là Bá Thiên nhà cháu.” Từ Minh Châu nói xong liền hơi chỉnh khăn trùm trên đầu Bá Thiên cao lên một chút, để lộ đầu heo đen xì của Bá Thiên.

Lão Chu nuôi heo giỏi có tiếng, nhìn thấy một con lợn rừng lớn như vậy, hắn có sợ hãi nhưng mắt vẫn đánh giá từ đàu tới đuôi của nó.

Vừa đánh giá còn vừa khen, “Đây là lợn rừng đi, lớn lên thật khá, nhìn cái răng nanh này, vừa thấy liền biết rất khỏe mạnh, tứ chi cũng rất có lực, lợn rừng độ tuổi tráng niên thật không tồi.”

“Haha, vẫn là chú tinh mắt, Bá Thiên nhà cháu lớn lên rất khá.”