Chương 3

Không đợi đám lưu manh này suy nghĩ cẩn thận, liền cảm giác có gí đó đạp vào đầu mình, dựa theo quán tính, tên đứng đầu trực tiếp bị ngã trên mặt đất.

Mấy tên khác định tiến lên lại phát hiện ống quần mình bị mấy on chó gặm cắn.

Nhìn mấy bạn nhỏ ra sức như vậy, Từ Minh Châu nhịn không được khen: “Giỏi quá!”

Nháy mắt, mấy tên lưu manh cảm giác ống quần của mình càng ngày càng căng, sau lưng cũng có mấy con mèo, móng vuốt của bọn chúng hung hăng cào lên những chỗ lộ da bên ngoài quần áo.

Còn tên thủ lĩnh bị một con mèo màu quýt đè lên đầu, hắn chỉ thấy trước mắt tối sầm, phảng phất như thấy mấy ngôi sao. Muốn nỗ lực ngẩng đầu lên, lại phát hiện thứ đè lên đầu mình thật sự quá nặng, lúc này tay hắn cũng không có chút sức lực nào.

Mèo quýt ngồi trên cái ót của hắn nhìn thấy Từ Minh Châu, vui vẻ meo meo vài tiếng, như đang tranh công với Từ Minh Châu.

Từ Minh Châu nhịn không được tiến lên bế mèo quýt lên, sờ sờ cái đuôi của nó, “Mập Mạp, em thật sự quá tuyệt vời.”

Vừa dứt lời, mấy tên lưu manh khác đều nhịn không được phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đại Bạch rất khí thế đi tới, kêu to một trận với con mèo trong ngực Từ Minh Châu.

Từ Minh Châu biết đây là Đại Bạch ghen tị, cũng vội vàng ôm Đại Bạch cvào lòng. Ngay sau đó đi đến trước mặt Giang Trì hỏi: “Anh không sao chứ?” Nói xong liền đặt hai con mèo xuống bên cạnh, giúp Giang Trì cởi bỏ dây thừng trên người.

Giang Trì còn nằm liệt trên mặt đất, nhìn thấy Từ Minh Châu không có việc gì, cuối cùng cũng lỏng một chút, nhưng chưa được hai giây, liền phát hiện tên cầm đầu bị đập ngã trên mặt đất đã đứng lên, trong tay hắn cầm một con dao hướng về phía Từ Minh Châu đang cởi dây thàng.

“Cẩn thận.” Giang Trì hô một tiếng.

Nghe Giang Trì nói, Từ Minh Châu lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, ném Đại Bạch và Mập Mạp bên cạnh qua.



Đại Bạch và Mập Mạp lộn giữa không trung vài vòng, sau đó hai còn mèo trực tiếp nện lên mặt tên kia, vì thế tên lưu manh vừa mới tỉnh táo giờ đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Giang Trì trợn mắt há hốc mồm.

“Quá đỉnh! Từ Minh Châu giơ ngón tay cái với hai con mèo kia.

Hai con mèo sau đó không ngừng kêu meo meo, còn không quên dùng móng vuốt dẫm đạp lên mặt tên lưu manh kia một trận.

Nhìn hai con mèo đập cho tên cầm đầu đám bắt cóc hôn mê, Từ Minh Châu dứt khoát nhặt mấy sợi dây thừng bên cạnh trói hết đám lưu manh này lại.

Khi bị trói, mấy tên này vô cùng an phận, không hề có ý tứ muốn giãy giụa.

Không có biện pháp, bên cạnh nhiều chó hoang, mèo hoang nhìn bọn họ như vậy, bọn họ không muốn bị cắn bị cào.

Bọn bắt cóc cũng rất khổ a!

“Anh thế nào rồi?” Vừa nói, Từ Minh Châu trực tiếp nhấc Giang Trì lên.

Hai chân Giang Trì bị nhấc khỏi mặt đất, vẻ mặt hắn sống không còn gì luyến tiếc, “Tôi cảm thấy khá tốt, bất quá cô có thể buông tôi xuống trước không?”

Nghe Giang Trì nói, lúc này Từ Minh Châu mới phát hiện bản thân không khống chế sức lực, trực tiếp nhấc Giang Trì lên, cô vội vàng buông lỏng tay, trên mặt có chút ngượng ngùng, “Ngại quá, kỳ thật ngày thường sức lực của tôi rất nhỏ, là kiểu con gái tới nắp chai cũng mở không nổi.”



Giang Trì vừa thấy mọi chuyện, gật gật đầu một cách cứng đờ, “Cảm ơn, cô có thể cho tôi mượn điện thoại một chút sao? Tôi muốn gọi điện thoại cho trợ lý.”

“Được.” Từ Minh Châu đưa di động cho Giang Trì.

Giang Trì cầm di động gọi cho trợ lý, vừa cúp điện thoại liền nhìn thấy Từ Minh Châu đang được một đám chó hoang mèo hoang vây quanh, Từ Minh Châu đang ngồi xổm tại chỗ cười cười nói chuyện với chúng nó, thường thường còn vuốt ve đầu mấy con chó, con mèo dễ thương. Nhìn một lát, khuôn mặt Giang Trì cũng trở nên phá lệ nhu hòa, khóe miệng cũng ngậm một ý cười.

Điện thoại vừa gọi không bao lâu, trợ lý của Giang Trì liền mang theo cảnh sát tới.

“Giang tiên sinh, ngại quá, chúng tôi đã tới chậm.” Một cảnh sát già đi đầu, không khỏi chảy mồ hôi đầu.

Trời mới biết ngày hôm qua nhận được tin Giang Trì bị bắt cóc, điện thoại của hắn đã bị cấp trên khủng bố, hiện tại nhìn thấy người đứng trước mắt vẫn hoàn hảo, tim hắn cuối cùng cũng được thả lỏng.

Hắn bảo vệ được mũ quan rồi!

Trợ lý khoác áo khoác lên người Giang Trì, trên mặt tràn đầy tức giận, “Nếu thật sự chờ các người, không biết Giang tổng chúng tôi hiện tại thành thế nào rồi.”

“Đúng đúng đúng, là chúng tôi thất trách, chúng tôi nhất định sẽ đẩy mạnh quản lý trị an, bảo đảm sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa.”

Mấy cảnh sát bên kia nhìn thấy đội trưởng của mình không ngừng xin lỗi, trong lòng có chút không dễ chịu, nhưng cũng biết lai lịch của Giang Trì này không nhỏ.

Rõ ràng lúc bắt đầu chỉ là một giấm đốc của một công ty nhỏ, hiện tại lại làm toàn bộ người ở thành phố S ngã ngựa.

“Cô gái, cô có ổn không?” Nói chuyện chính là một thanh niên mới vừa nhận chức không được bao lâu, hiện tại đang nhẹ giọng hỏi Từ Minh Châu để ghi lại sự việc.