Chương 23

Cũng không phải những người này có ấn tượng quá sâu với Từ Minh Châu, chủ yếu là mấy con chó, chú chó nhà mình không hoạt bát như lúc trước, mỗi ngày đều buồn bực không vui, chỉ khi được dắt ra ngoài mua đồ ăn mới tích cực hơn chút. Hiển nhiên là từ khi gặp Từ Minh Châu mới thành như vậy.

Hôm nay không có gì bất ngờ xảy ra, mấy ông lão bà lão lại nhắc tới Từ Minh Châu, lần này Từ Minh Phong đã trả lời khác.

“Ngày mai em gái cháu sẽ đến, ngày mai mọi người có thể gặp con bé.”

Người hỏi vốn chỉ ddunhj hỏi như lệ thường, nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, “Thật sự sao?”

“Đương nhiên là thật, ngày mai em gái cháu sẽ tới.”

Mấy ông lão bà lão trong nhà có con trai độc thân bắt đầu cân nhắc, nếu ngày mai có thể làm con trai độc thân tới đây, dựa theo sự yêu thích của chó nhà mình, khẳng định sẽ chạy tới đây.

Không chừng hai người có thể xem mắt, không thành đôi thì có thể nói là ra ngoài rèn luyện thân thể cũng không tồi.

Sáng hôm nay, Từ Minh Châu tỉnh dậy từ sớm, thu thập xong chuẩn bị đi đón ông anh nhà mình, một lát sau liền phát hiện tất cả mọi người đều tụ họp trong phòng khách.

“Cha mẹ, ông bà, soa mọi người dậy sớm như vậy?”

“Còn không phải do hôm nay Minh Phong tới kéo heo sao? Chúng ta nghĩ dậy sớm xem có giúp được gì không.” Bà nội Từ vừa nói vừa nhét một chén bánh trôi vào trong tay Từ Minh Châu.

“Nhanh ăn chút gì đi, bánh trôi này do chính tay mẹ cháu làm đấy.”

“Dạ dạ, vâng. Bất quá ông bà cứ đi nghỉ ngơi trước đi, nơi này có cháu là được, không được thì còn có cha mẹ cháu mà.” Ngồi như vậy cũng không tốt.



Bà nội Từ còn không chưa kịp phản ứng, ông Từ cũng bắt đầu thổi râu trừng mắt, “Châu Châu, cháu ghét bỏ ông cháu già rồi, không làm được gì hả?”

Nghe được lời này, Từ Minh Châu đang ăn bánh trôi, nhịn không được nghẹn một chút, “Không không không, sao có thể, ông nội càng già càng dẻo dai mà.”

“Nói đúng lắm.” Nghe cháu gái khen mình, ông nội Từ tỏ vẻ vừa lòng.

Từ Minh Châu vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền phát hiện cha già nhà mình, không biết khi nào, đứng ở bên người, dùng một ánh mắt ‘từ ái’ nhìn về phía cô.

“Châu Châu, cha giúp con việc lớn như vậy, sao không thấy con nói gì.”

Trời ơi, cha không chỉ giúp con, mà chủ yếu là giúp con trai ruột của cha nha.

Nhưng Từ Minh Châu không có ưu điểm gì khác, chính là thức thời, vội không ngừng khen: “Cha, cha muốn gì, con sẽ mua cho cha. Muốn cái gì cũng được ạ.”

Cha Từ cũng không muốn cái gì, chỉ theo bản năng muốn tranh sủng với cha già của ông mà thôi, hiện tại nghe thấy vậy cũng đủ làm ông vui vẻ.

“Cha con không thiếu gì hết.”

Đang nói, ngoài cửa truyền đến tiếng còi ô tô. Từ Minh Châu chạy nhanh ra mở cửa. Đứng ở cửa, ngoài Từ Minh Phong còn có hai người trẻ tuổi khác, “Anh, hai người này là?”

“Đây là anh em tốt của anh trai em, Lượng Tử và Đại Trụ, em cứ gọi anh là được.” Nói xong quay đầu nhìn về phía hai người bên cạnh, “Đây là em gái tôi, Minh Châu.”

Từ Minh Châu thanh thúy gọi hai tiếng anh, sau đó tiếp đón ba người vào nhà.

Lượng Tử đi sau nhịn không được nói thầm với người bên cạnh: “Đại Trụ, sao Minh Phong lại có cô em gái xinh đẹp như vậy nhỉ. Hơn nữa trông thôi cũng rất có thiện cảm.”



Đại Trụ nhìn thân ảnh xinh đẹp trước mặt, gương mặt ngăm đen nhịn không được bắt đầu nóng lên, còn may mặt hắn đen, bằng không mặt hắn bây giờ khẳng định đang đỏ bừng.

“Ừm, khá xinh đẹp, làm người ta thích.”

“Cha, mẹ, ông bà, con tới rồi.” Từ Minh Phong nhìn người một nhà đều có chút kinh ngạc, hiện tại thời gian còn sớm mà.

“Ai u, Phong Phong, nhanh lại đây ngồi một chút, đây là bạn cháu sao, cùng nhau tới ngồi một chút.” Bà nội Từ nhiệt tình tiếp đón mấy người ngồi xuống.

Mẹ Từ còn bưng bánh trôi từ phòng bếp ra, “Tới tới, nếm thử bánh trôi mẹ làm.”

Còn chưa bắt đầu làm việc đã bị nhét một chén bánh trôi, Lượng Tử và Đại Trụ trong lòng có chút ấm áp, ăn xong bánh trôi liền tới hậu viện, chuẩn bị bắt heo.

“Phong ca, chúng ta bắt heo kiểu gì?”

Từ Minh Phong dùng một loại ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Lượng Tử và Đại Trụ, “Không cần, tôi không nhờ các ông bắt heo, đợi lát nữa hai người chỉ cần giúp đỡ buộc dây thừng là được.”

“Không cần chúng ta giúp đỡ sao, Ohong ca, anh còn tìm những người khác tới hỗ trợ à?” Đại Trụ nghi hoặc hỏi.

Không phải chứ, nếu có người khác hỗ trợ, giờ này cũng nên tới rồi chứ? Sao hắn không thấy những người khác nhỉ.

“Không cần người khác, hai người chờ chút.”

Trong ánh mắt nghi hoặc của Lượng Tử và Đại Trụ, Từ Minh Phong vào phòng bếp gọi em gái ra.