Chương 17

Dù đã bán hết, đám chó này vẫn không muốn đi, không có biện pháp, Từ Minh Châu chỉ có thể đi ra phụ đạo cho nhóm chó này, mấy ông lão bà lão xem trò vui, chó nhà mình được sủng đến rối tinh rối mù, căn bản không có khả năng nghe lời của một người xa lạ.

Nhưng giây tiếp theo, những người này đã bị vả mặt. Từ Minh Châu giáo dục chúng nó một phen, đám chó này thật sự từng bước lưu luyến rời khỏi sạp hàng, làm tất cả mọi người chung quanh kinh hô.

Tiễn khách hàng đi, còn có không ít ở người vây xem bên cạnh, không ít người trẻ tuổi đều mang vẻ mặt ngạc nhận định Từ Minh Châu biết giao tiếp với động vật, còn có không ít người muốn bái sư học nghệ với cô.

Từ Minh Châu sợ hãi, vội vàng thu thập quầy hàng, ngồi lên xe điện ba bánh của anh trai.

Trên đường trở về Từ Minh Phong xem như nghĩ thông, hôm nay mình có thể bán xong nhanh như vậy đều là nhờ em gái. Từ nhỏ em gái nhà mình đã có duyên với động vật, hắn rất thích cô đi trèo đèo lội suối, dù cô không dám làm gì, chỉ ngồi yên bên cạnh, hắn cũng thu hoạch được không được.

Hiện tại xem ra, năng lực đặc biệt này của em gái vẫn chưa biến mất. Từ Minh Phong đã bắt đầu cân nhắc khả năng em gái có thể đi theo minh bán thịt là bao nhiêu phần trăm.

Về đến nhà cất đồ vật xong, Từ Minh Phong liền mang theo Từ Minh Châu tới hai cái nhà trẻ mình đã khảo sát trước đó.

Lúc trước bạn hắn giới thiệu với hắn vài nhà trẻ, đêm qua hắn lên mạng kiểm tra và hỏi thăm người quen về từng cái nhà trẻ một, cuối cùng chọn ra hai cái nhà trẻ không tồi gần nhà hắn.

Đi vào nhà trẻ, trao đổi với bảo vệ ở cổng, bảo vệ dẫn Từ Minh Châu đi vào, Từ Minh Phong thì ở bên ngoài chờ.

Từ Minh Châu cũng không ôm quá nhiều hy vọng, rốt cuộc gkiểu nhà trẻ ở thành phố này không phải tchỉ dựa vào nỗ lực và năng lực là có thể vào làm, mà đôi khi phải dựa vào nhân mạch phía sau.

Kết quả cũng thực rõ ràng, Từ Minh Châu đã rất nỗ lực thể hiện năng lực của bản thân, kết quả vẫn như cũ là trở về chờ tin tức. Nhà trẻ còn lại cũng trả lời như vậy.

Từ Minh Phong có chút buồn rầu, không biết rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào, hắn rất hiểu em gái mình, con bé rất ưu tú, cho nên này rốt cuộc là vấn đề ở đâu?

“Anh, không có việc gì, chúng ta lại từ từ tìm thêm, thật sự không được thì em sẽ tìm công việc khác.” Từ Minh Châu không nỡ nhìn ông anh nhà mình lo lắng, vội an ủi.



“Sao lại nói mấy lời nhụt chí ấy, chúng ta lại tìm xem, nhất định có thể tìm được một nhà trẻ tốt, bọn họ không cần em thì đó là tổn thất của bọn họ, em anh ưu tú như vậy mà.”

“Vâng vâng, được rồi, là tổn thất của bọn họ. Bất quá hiện tại em rất đói, chúng ta có thể ăn cơm trước rồi lại tìm việc tiếp không?” Từ Minh Châu trề môi xoa xoa bụng.

“Ai nha, em đói bụng thì phải nói chứ, không được tự chịu đựng, đi thôi, mang em về nhà ăn cơm, hôm nay chị dâu làm cho em không ít đồ ăn ngon đâu.” Từ Minh Phong vỗ vỗ ghế sau xe điện.

“Được rồi, chúng ta về nhà ăn cơm thôi.”

Còn chưa vào cửa, Từ Minh Châu đã ngửi thấy mùi đồ ăn nồng đậm truyền ra, ngay sau đó ân cần đi vào phòng bếp làm trợ thủ cho chị dâu.

Vương Chi biết hôm nay cô em chồng sẽ tới, từ sáng đã đi mua đồ ăn, làm một bàn đồ ăn ngon cho cô, sao có thể để em chồng tiến vào hỗ trợ chứ.

“Châu Châu, em đi ra ngoài trước đi, chị chỉ cần làm nốt món này thôi, sắp được ăn cơm rồi.”

“Vâng, vậy em đi lấy chén đũa trước.” Nếu chị dâu đã nói như vậy, Từ Minh Châu cũng không nhất định phải nhúng tay, đỡ làm vướng chân vướng tay chị dâu.

Xào tốt đồ ăn bưng ra, Vương Chi lại múc một bát canh gà lớn, “Tới tới tới, Châu Châu, đây là canh gà chị hầm từ sáng sớm, em nếm thử đi.”

“Ngon quá. Chị làm món gì cũng ngon.” Từ Minh Châu vừa ăn canh gà vừa không ngừng vỗ mông ngựa Vương Chi.

Vương Chi còn rất hưởng thụ, ngày thường cô rất ít được khích lệ. Không có biện pháp, hai người khác trong nhà đều là đàn ông, mỗi lần ăn cơm đều ăn uống thả cửa, căn bản không biết khen một câu. Bởi vậy mỗi lần Từ Minh Châu tới nhà, Vương Chi đều sẽ làm một bàn lớn tràn đầy đồ ăn.

Từ Minh Châu khen không ngừng, Từ Minh Phong nhịn không được lẩm bẩm một câu, “Hứ, vua nịnh nọt.”