Chương 14

Hai mẹ con thở hổn hển cõng hai sọt trứng về nhà, vừa lúc gặp gỡ hai vợ chồng già vừa tỉnh ngủ.

Bà nội Từ nhìn đống trứng này kinh ngạc hỏi: “Trứng ở đâu ra vậy? Sao nhiều thế?”

Nghe bà nội Từ nói, mẹ Từ bất đắc dĩ nhìn nhìn con gái nhà mình, “Đều nhờ cháu gái bảo bối của mẹ, vừa rồi con đang ngoài ruộng, con bé gọi con tới dọn đống trứng này, cũng không biết con bé lấy từ đâu ra.”

“Bà nội, đây đều là được tặng, cháu vốn dĩ chỉ ra hồ nước để bọn Bông Tuyết tắm nước, cháu ngồi chờ không bao lâu, một đám gà vịt ngỗng liền vây quanh cháu, chúng nó đều dẩu mông trước mặt cháu đẻ trứng, cháu cũng là bất đắc dĩ thôi.” Từ Minh Châu nghĩ lại ncảnh tượng chúng nó dẩu mông về phía mình, trời ạ, tuy rằng đây là tình yêu của của chúng nó dành cho cô, nhưng tình yêu này làm cô hơi không nhận nổi.

“Ha ha ha, chứng tỏ Châu Châu của chúng ta được hoan nghênh.” Ông nội Từ cười ha hả nói.

“Đó là sự thật, từ nhỏ đến lớn, Châu Châu vô cùng được hoan nghênh. Từ khi cháu trở lại, gà vịt ngỗng trong nhà cũng cần mẫn đẻ trứng hơn không ít.”

Lúc trước bà nội Từ còn không cảm thấy gì, từ khi cháu gái đi ra ngoài học đại học, gia cầm trong nhà liền ít đẻ trứng hơn, ngay từ đầu bà còn tưởng chúng nó sinh bệnh. Về sau lại phát hiện chỉ cần Châu Châu về tới, đám gia cầm này liền sẽ trở nên chăm chỉ, đẻ trứng cũng phi thường cố gắng. Ngược lại, một khi Châu Châu về trường học, chúng nó lại sẽ biến thành bộ dạng ủ rũ lúc trước.

Cứ như thế lặp lại vài lần, bà nội Từ cũng hiểu rõ, đây là do Châu Châu nhà mình quá được hoan nghênh.

“Hôm nay bởi vì Châu Châu, nhà chúng ta có nhiều trứng như vậy, nói đi, hôm nay muốn ăn cái gì, bà nội tự mình xuống bếp làm cho cháu.”

“Thật sự ạ? Vậy thật tốt quá, cháu thích nhất là trứng tráng bao đường dấm bà làm.” Từ Minh Châu lộ ra một bộ dạng thèm thuồng, làm mọi người buồn cười không thôi.

Vẫn là một đứa nhỏ thôi!

Người Từ gia vui vẻ vì trong nhà đột nhiên có rất nhiều trứng, nhưng những nhà khác trong thôn lại đang có chút kỳ quái, hôm nay tđám gia cầm không có một con nào đẻ trứng như bình thường.

Người trong thôn chỉ cho là hôm nay nay gà vịt nhà mình không đẻ trứng, cũng không có nghĩ nhiều. Nhưng nếu nói ra, người trong thôn sẽ phát hiện, không chỉ có một mình nhà mình không nhặt được trứng.

KHi đang vui vẻ ăn trứng, Từ Minh Châu nhận được điện thoại của hiệu trưởng nhà trẻ trấn trên.



Kết quả có chút ngoài dự đoán, rồi lại có chút hợp lý.

Hiệu trưởng ở bên kia điện thoại nói xin lỗi, “Ngại quá, Minh Châu, cô thật sự rất ưu tú, có thể tới nhà trẻ tốt hơn.”

Từ Minh Châu sửng sốt một chút, ngay sau đó nói: “Không có việc gì hiệu trưởng, vừa lúc tôi cũng muốn ở nhà cùng cha mẹ lâu một chút.”

“Vậy là tốt rồi.” Hiệu trưởng như trút được gánh nặng, như vậy là tốt nhất, aiz, chỉ đáng tiếc bỏ lỡ một giáo viên tốt như vậy.

Lúc sau hiệu trưởng lại nói mấy lời quan tâm, cổ vũ, Từ Minh Châu cũng đều nhất nhất đáp lại. Cuối cùng trước khi cúp điện thoại, cô cũng nói tới vấn đề bảo an mà lần trước cô đã phát hiện.

Cúp điện thoại, Từ Minh Châu có chút mất mát, nhưng không đến hai phút cô liền điều chỉnh tốt trạng thái. Từ từ tìm kiếm công việc thích hợp khác.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng!

Điều chỉnh xong tâm tình, Từ Minh Châu bắt đầu quét tước nhà cửa và cho gà vịt trong nhà ăn, đặc biệt là hai con heo ở sau nhà.

Vài ngày trước, cha Từ mang hai con heo từ thôn bên cạnh về. Nghe nói thôn bên cạnh có nhà bị sập, không có cách nào tiếp tục nuôi gia súc nên bán rẻ.

Cha Từ thấy heo được nuôi không tồi, hơn nữa Từ Minh Phong ở thành phố kinh doanh một quán thịt heo, mặc kệ là giữ lại ăn tết hay là đưa đến thành phố đều được.

Sau khi mang hai con heo này về, cha Từ còn có chút lo lắng hai con heo đổi sang hoàn cảnh mới mà không thích ứng. Ngay từ đầu cũng giống trong suy nghĩ của cha Từ, bất quá khi Từ Minh Châu trở về, hai con heo này béo lên trông thấy. Cũng làm cha Từ yên tâm hơn.

Còn may không nuôi hỏng.

Bên này Từ Minh Châu vui sướиɠ nuôi heo, trên thành phố Từ Minh Phong lại gặp khó khắn. “Lượng Tử, cảm ơn.” Từ Minh Phong cúp điện thoại, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Chị dâu Từ bên cạnh nôn nóng nhìn về phía hắn, “Thế nào, thế nào? Bên kia nói như thế nào, có thể cung cấp thịt cho chúng ta sao?”