11.
Một ngày khác, tôi đang đi làm tại tiệm nhuộm da thì tiếng chuông cửa khẽ vang lên.
Dưới cơn mưa tầm tã, có người đứng ở cửa kéo ô lại, lộ ra khuôn mặt tuấn tú.
Cố Trầm Chi nhìn thấy tôi, anh dùng khớp ngón tay gõ nhẹ qua cửa kính.
"Du Du, để ô ở chỗ nào vậy? Tôi sợ nước mưa làm bẩn sàn nhà."
Tôi vội đi lấy giỏ đựng ô.
Cố Trầm Chi dựa vào cửa kính rồi nhẹ giọng "Chậm một chút."
Bà chủ chống cằm và cười khúc khích "Du Du nó làm gì cũng nghiêm túc nhiệt tình. Thật tốt quá. Nó làm cho tiệm của chúng ta có sinh khí."
Cố Trầm Chi chậm rãi cởϊ áσ khoác rồi nhìn tôi: "Đúng vậy, rất tốt."
Thanh âm khi nói chuyện của anh không cao, đủ khiến người khác yên lòng.
Tôi không hay được khen lắm, nên chỉ đỏ mặt cúi đầu.
Đột nhiên, một tiếng cười ấm áp vang lên.
Tôi mơ hồ ngẩng đầu.
Cố Trầm Chi lại nhìn tôi, khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, anh không có sự hoảng sợ và che giấu nào của tuổi niên thiếu.
Anh thản nhiên nhìn tôi rồi gật đầu.
Tôi cẩn thận xoa kem trong lòng bàn tay. Cố Trầm Chi quay lưng về phía tôi và hơi cúi xuống.
Đầu ngón tay tôi nhẹ nhàng trượt từ trên xuống dưới.
Cố Trầm Chi đột nhiên cử động "Du Du, nhẹ quá."
Tôi "Hả?" một tiếng.
"Nhẹ quá... Tôi..." Không hiểu sao Cố Trầm Chi dừng lại.
Anh nghĩ đến cách miêu tả thích hợp nhất, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài "Tôi sẽ ngứa."
Anh với tay lấy một điếu thuốc, có chút bồn chồn đặt điếu thuốc cắn ở trong miệng.
“Anh muốn hút thì hút đi.” Tôi tỏ vẻ ân cần, từ trước đến nay khách hàng luôn là thượng đế.
Cố Trầm Chi lắc đầu: "Không cần đâu, tôi không thích để người khác hít phải khói thuốc."
Khi tôi bảo anh quay người lại, Cố Trầm Chi vẫn đang cắn điếu thuốc trên môi.
Đôi mắt Cố Trầm Chi luôn nhắm lại, nhưng khi nhìn tôi thì mí mắt anh ấy hơi nhướng lên.
Đôi đồng tử âm trầm đen nhánh.
Tiếng mưa đập vào cửa còn đơn điệu hơn tiếng chuông chùa.
Không biết có phải là tôi nhầm lẫn gì hay không. Nhưng hình như da thịt Cố Trầm Chi hơi nóng lên, cơ thể cũng hơi cử động.
“Du Du.” Cố Trầm Chi bỗng nhiên lên tiếng.
Anh cầm điếu thuốc trên tay rồi định nói cái gì.
Nhưng đúng lúc đó, một bóng người đen hôi thum thủm bước vào bên trong.
12.
Tôi giật mình, chỉ dám đặt một tay trên người Cố Trầm Chi.
Nhìn kỹ lại thì còn ai ngoài Sở Vưu Lãng?
Anh ta đang giữ khung cửa, dù là trời nắng hay mưa thì đôi mắt kia vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi. Tôi đã bỏ tay ra rồi, đôi mắt anh ta lại dán chặt lên người Cố Trầm Chi.
Cố Trầm Chi khẽ cau mày, nhưng khuôn mặt anh vẫn lạnh nhạt, anh chỉ bình tĩnh buộc lại áo choàng.
Sở Vưu Lãng mặt không đổi sắc "Anh đi vào hỏi xem phải đợi bao lâu."
Tôi nghiến răng nghiến lợi "Khách yêu không cần vội vàng, cứ từ từ từng người một."
Sở Vưu Lãng thản nhiên "Đúng vậy, em phải đến - từ - từ."
Tôi cũng không biết anh ta đang bị khùng chỗ nào.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Mỗi ngày Sở Vưu Lãng đưa cô gái này đi bệnh viện, giúp cô gái kia chỉ đường, nhưng chưa bao giờ có thái độ đàng hoàng với bạn gái cũ.
Cố Trầm Chi vỗ nhẹ vào vai tôi.
"Du Du, bên tôi sắp xong rồi, cô sang chỗ hắn đi.”
Cố Trầm Chi nhỏ giọng "Làm dịch vụ thì đừng đối đầu trực tiếp với khách hàng. Nếu có chuyện thì gọi bà chủ, hoặc là gọi cho tôi cũng được."
Cố Trầm Chi đâu có biết, cái thằng cha đen hôi người thum thủm đó chính là bạn trai cũ của tôi.
Anh nghĩ Sở Vưu Lãng là một khách hàng khó tính, nên yên lặng cho tôi một bậc thang.
Cố Trầm Chi không đợi tôi nói lời cảm ơn, anh mặc áo khoác và bước ra ngoài.
Khi lướt qua Sở Vưu Lãng, Cố Trầm Chi phán xét anh ta từ trên xuống dưới. Khi đôi mắt dán chặt vào mặt Sở Vưu Lãng, Cố Trầm Chi dừng lại vài giây, ánh mắt anh sâu hơn vài phần, cuối cùng là sải bước rời đi.