Bốn toà Kim Thân Nguyên Thuỷ cao chín mét hiện lên, uy thế mạnh mẽ, giống như thần minh giáng thế, làm người không nhịn được muốn quỳ lạy.
Dưới uy áp mạnh mẽ này, Phương Lãng đã xé rách thẻ Kiếp Thần cảnh để chuẩn bị chiến đấu từ sớm.
Khi tấm thẻ chia làm hai, một luồng linh lực mãnh liệt mênh mông lập tức lấp đầy toàn thân, một cỗ uy thế vô thượng đột nhiên lặng lẽ xuất hiện trong lòng.
Đây là tu vi Kiếp Thần cảnh đại viên mãn, loại cảm giác này quá tuyệt vời!
Nhậm Thiên Hành, Độc Cô Bá, Liễu Trọng Ảnh, Thẩm Lương triển khai Kim Thân, cưỡi gió bay xuống, lập tức lao về phía Phương Lãng!
Độc Cô Bá cười to: “Từ lão cẩu, bị doạ đến nỗi ngu rồi à? Ta xem xem ngươi làm thế nào để chống lại sự tấn công của bốn cao thủ bọn ta!”
Nhậm Thiên Hành hét to: “Từ Trường Phúc! Chờ bắt sống ngươi, bản tôn chắc chắn sẽ làm ngươi sống không bằng chết vì đã gϊếŧ Lục Phong sư đệ!”
…
Đối mặt với bốn cỗ uy áp vô thượng chồng lên nhau này, khoé miệng Phương Lãng hơi cong lên.
Thẩm Lương là người đầu tiên nhìn thấy độ cong tự tin này trên khoé môi hắn.
Nụ cười này làm Thẩm Lương không khỏi nhíu mày.
Hắn mơ hồ cảm thấy hình như mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy, vậy nên theo bản năng, hắn chậm lại nửa giây, để ba người kia lao tới trước.
Khi khoảng cách còn chưa đến mười mét, Phương Lãng ngẩng đầu lên cười to.
Tiếng cười tự tin ngang nhiên truyền khắp Thiên Sơn.
“Người nào dám xâm phạm Thiên Sơn ta, gϊếŧ không tha!”
Một cơn gió mạnh vô cùng vô tận lấy Phương Lãng làm trung tâm quét qua, ngay sau đó, một cỗ uy năng đủ để làm trời đất chấn động lập tức xuất hiện.
Một pho Thần Ma Chi Tượng màu xanh như ẩn như hiện, dần dần rõ ràng trước mắt mọi người.
Bốn người đang lao tới ngạc nhiên, hoảng sợ!
“Chuyện này…”
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!!”
Thần Ma Chi Tượng, vạn kiếp pháp thân!
Đây là tiêu chí chỉ thuộc về cường giả Kiếp Thần cảnh!
Sáu mét.
Bảy mét.
Tám mét.
Chín mét!
Cường giả Kiếp Thần cảnh đại viên mãn!
Cường giả chỉ cách Tiên cảnh một bước, đứng sừng sững trên đỉnh thiên địa!
Không chỉ có bốn người bọn họ cảm thấy khϊếp sợ mà ngay cả bốn vị đồ đệ cũng bị doạ sợ.
Bốn đứa Ân Thiên Minh như bị thuật định thân cố định lại.
Tất cả đều há hốc miệng, không nhúc nhích, mắt nhìn thẳng.
Lúc này, Phương Lãng hành động.
Mục tiêu đầu tiên của anh là Nhậm Thiên Hành của U Tiên Môn!
Không phải hắn là người đã thiết lập đại trận U Tiên à?
Không phải hắn là người nói chỉ có một mình hắn có thể mở đại trận này ra à?
Đúng lúc!
Gϊếŧ hắn, những người khác cũng không chạy đi được.
Đóng cửa, đánh chó.
“Nhậm chưởng môn, cẩn thận!”
Khuôn mặt Thẩm Lương đầy sợ hãi, hắn nhanh chóng nhận ra ý đồ của Phương Lãng, ngay sau đó lập tức hét lên nhắc nhở Nhậm Thiên Hành.
“Không kịp nữa rồi!”
Thẩm Lương vừa dứt lời, Phương Lãng đã bay tới trước mặt Nhậm Thiên Hành.
Một một cây trụ năng lượng bay vυ"t qua, trực tiếp đâm thủng Kim Thân Nguyên Thuỷ cao chín mét của Nhậm Thiên Hành, cũng đâm thủng toàn bộ cơ thể hắn.
Dưới một kích này, ngay cả vụn thịt Nhậm Thiên Hành cũng không dư thừa, Viên Thừa Hải đứng phía sau hắn cũng bị đâm xuyên, mấy trăm đệ tử Ngự Không cảnh đứng gần cũng cùng kết cục.
“Không hay rồi!”
Khi hai người kia còn chưa kịp phản ứng lại, Thẩm Lương đã lùi ra sau mấy chục mét, “Nhậm Thiên Hành đã chết, phải một ngày sau đại trận U Tiên này mới có thể mất tác dụng!!”
Chuyện vác đá nện vào chân mình thế này làm Thẩm Lương không thể nào ngờ tới, vậy mà Từ Trường Phúc lại che giấu sâu như vậy!
Thế mà hắn lại là cường giả Kiếp Thần cảnh!