Thẩm Lương đứng sừng sững giữa không trung, phiêu nhiên như tiên, từng ánh mắt đều thể hiện vẻ đẹp tối tăm của mình.
Cũng không biết luyện loại công pháp gì mà làm cho một mỹ nam tuyệt thế lại có vẻ xinh đẹp không gì sánh được như vậy.
Theo cách nói của kiếp trước thì chính là… Đẹp trai ẻo lả?
Có lẽ không đúng, hẳn là Vũ Hoá Điền, thái giám bản Trần Khôn, ác độc và âm nhu cùng xuất hiện, làm người ta không khỏi rùng mình.
Lúc này, mọi người mới nhìn thấy rõ Phương Lãng.
Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của anh, mọi người không khỏi nhìn nhau.
Người trước mặt…
Là Từ lão cẩu à?
Phương Lãng đứng bên dưới, vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẹp trai khuynh thế lập tức xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Mọi người đều cho rằng mình đã nhìn nhầm.
Sao Từ lão cẩu lại trẻ ra vậy?
Thẩm Lương đang đứng giữa không trung cũng cứng người lại, nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại.
“Không hổ là luyện đan sư nổi tiếng, Từ đạo trưởng, chắc là ngươi sử dụng đan dược cấp bốn, Trú Nhan Đan đúng không, vậy mới có thể cải lão hoàn đồng, vĩnh viễn bảo trì khuôn mặt lúc trẻ.”
“Ta cũng muốn có một viên, chờ ngươi tới Thiên Nguyên Tông, đến lúc đó phiền ngươi luyện cho ta một viên nhé.”
“Cấp bốn?!”
“Trú Nhan Đan?!”
Lời nói của Thẩm Lương làm ánh mắt của Nhậm Thiên Hành, Liễu Trọng Ảnh, Độc Cô Bá lộ ra sự tham lam.
Một người có thể luyện chế đan dược cấp bốn, giờ thì đúng là phát tài rồi.
Thẩm Lương cười hai tiếng, sau đó mở quạt ra.
“Từ đạo trưởng, hôm nay chúng ta tới đây là muốn truyền đạt pháp chỉ của chưởng môn. Nếu Từ đạo trưởng bằng lòng nhường lại Thiên Sơn, quy phục Thiên Nguyên Tông ta, vậy thì chúng ta sẽ không tính toán chuyện ngươi đã gϊếŧ chết đệ tử của U Tiên Môn.”
“Hơn nữa, ngươi cũng có thể gia nhập Thiên Nguyên Tông, tương lai sau này chắc chắn sẽ tốt hơn khi ngươi ở đây.”
“Thẩm Lương, ngươi đang nói gì?” Nhậm Thiên Hành tức giận, lời này có nghĩa là không muốn trả thù cho U Tiên Môn của bọn họ nữa!
Tam trưởng lão Liễu Trọng Ảnh ngăn hắn lại: “Nhậm chưởng môn, nghe Ngũ sư đệ của ta nói hết đã.”
Nhậm Thiên Hành lạnh lùng hừ một tiếng, phất mạnh tay áo.
“Gia nhập Thiên Nguyên Tông?”
Lúc này đại đệ tử Ân Thiên Minh không nhịn được nữa, chỉ thấy hắn lấy kiếm Bá Vương ra, chỉ vào giữa không trung rồi quát to: “Phái Thiên Sơn ta thà chết cũng không làm đệ tử phái khác, muốn chúng ta gia nhập Thiên Nguyên Tông, ngươi hỏi thanh kiếm này của ta có cho phép không trước đi!”
Giọng nói chứa đầy chân khí của Ân Thiên Minh truyền khắp Thiên Sơn, khí thế ngạo nghễ hiển lộ.
Hiên Viên Thành đứng bên cạnh cũng nhiệt huyết sôi trào, hô to đại sư huynh nói rất đúng!
Đệ tử Thiên Sơn ta thà chết cũng không chịu khuất phục, muốn chúng ta ăn nhờ ở đậu, bị bắt nạt coi thường à, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!
Thẩm Lương cũng không quan tâm, một Đạo Thần cảnh nho nhỏ với một con kiến Ngự Không cảnh mà thôi, cần gì nghe bọn chúng nhiều lời.
Thẩm Lương híp mắt nhìn về phía Phương Lãng, ý tứ rất rõ ràng, chỉ chờ anh mở miệng xem có bằng lòng gia nhập hay không.
Phương Lãng đứng khoanh tay, nhẹ giọng nói: “Lời nói của đại đệ tử của bản tôn chính là ý của bản tôn.”
“Từ lão cẩu, đừng có mà không thích uống rượu mời thích uống rượu phạt!” Tứ trưởng lão Độc Cô Bá trợn mắt, “Sư đệ, ngươi đừng nhiều lời với hắn nữa.”
“Lão cẩu, giao Thọ Nguyên Tiên Đan ra đây, chúng ta sẽ giữ lại cái mạng nhỏ của ngươi, nếu không, bầm thây vạn đoạn!”
Giọng nói thô cuồng của Độc Cô Bá truyền khắp Thiên Sơn, rất có ý nếu hắn không bằng lòng lập tức gϊếŧ chết.