Chương 2: Chương 1.2: Có Vi Sư Ở Đây, Bình Tĩnh, Đừng Lo Lắng

Túi quà này đúng là không tệ. Trước mắt, thẻ kĩ xảo kia không có tác dụng gì, ném sang một bên đã.

Cơ mà thẻ Kim Thần Cảnh và thẻ Bất Tử Kim Thân, thật sự rất lợi hại!

Kim Thần Cảnh đó, cao hơn Đạo Thần Cảnh cả một cảnh giới.

U Tiên Môn phái hai gã trưởng lão Đạo Thần Cảnh và mười tên đệ tử Ngự Không Cảnh tới đây, anh có thẻ Kim Thần Cảnh hẳn là có thể xử lý được.

Một tấm thẻ liên tục 15 phút, 10 tấm thẻ là liên tục hơn hai tiếng, hẳn là không mất thời gian lâu như vậy.

Nhưng sinh mệnh của anh chỉ còn nửa ngày, cho dù hoàn thành nhiệm vụ đẩy lùi kẻ địch lần này thì có ích gì, trừ phi.... Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cái hệ thống Thiên Đạo này sẽ giải độc cho mình.

Được không, hệ thống?

Anh gọi hai tiếng, nhưng hệ thống Thiên Đạo không trả lời, Phương Lãng đành phải từ bỏ.

Bây giờ cũng chỉ còn sống được nửa ngày, đi cũng chết, không đi cũng chết, cứ hoàn thành nhiệm vụ trước đã.

Vừa rồi, hai vị đồ đệ nghe thấy Từ Trường Phúc nói lùi nên cực kỳ vui sướиɠ. Khuyên nhủ nửa ngày, cuối cùng sư phụ cũng đồng ý đi, không biết sao mà sư phụ cứ cố chấp ở lại Thiên Sơn đến vậy nữa.

Từ sau khi linh khí của Thiên Sơn loãng dần, Hiên Viên Thành cảm thấy bọn họ nên rời khỏi đây để đi tìm linh sơn, động phủ khác từ lâu rồi. Chỉ tiếc trăm năm nay sư phụ cứ muốn ở lại đây mà không biết vì lí do gì.

“Lùi.... Cái rắm á.”

Phương Lãng kịp thời thay đổi, anh lập tức tỏ thái độ đánh chết cũng không rời đi.

“Sư phụ, giữ mạng quan trọng hơn!” Nhị đệ tử Hiên Viên Thành hoảng hốt.

Lá chắn mỏng manh bảo vệ ngọn núi này sắp bị phá rồi, nếu không đi thì bọn họ sẽ chết ở đây thật đó.

Cho dù sư phụ không trúng độc, lấy tu vi Đạo Thần Cảnh lúc đầu kia cũng không phải là đối thủ của hai gã Đạo Thần Cảnh, không chạy chỉ có thể chờ chết.

Chẳng lẽ phải lấy thân tuẫn đạo thật á?

Cùng sống cùng chết với Thiên Sơn Phái?

Đại đồ đệ Ân Thiên Minh thì ngược lại, hắn biết không khuyên nhủ được sư phụ nên dứt khoát kiên quyết đứng bên cạnh Từ Trường Phúc, không hề nói gì nhưng nhìn là biết hắn thề cùng lùi cùng tiến với sư phụ mình.

Phương Lãng vừa lòng gật đầu khi thấy thái độ của Ân Thiên Minh, vẫn là đại đồ đệ hiểu chuyện.

Phương Lãng đứng dậy, cố gắng bắt chước lời nói của thế giới này, anh nói: “Phái Thiên Sơn đã tồn tại 500 năm, tuy nó chỉ là một môn phái bé nhỏ ở Thánh Vực Đông Phúc, nhưng lại là tâm huyết của Thiên Tôn đạo nhân, Tổ sư gia phái chúng ta.”

“Bây giờ truyền lại cho vi sư, nếu vi sư để Thiên Sơn bị cướp mất, vậy trăm năm sau sao ta có mặt mũi đối diện với sư phụ ta, đối diện với sư phụ của sư phụ ta chứ!”

Khi nói, vẻ mặt Phương Lãng đầy chính nghĩa dũng cảm, không hề sợ hãi, khẳng khái hy sinh....

Tư thế này của Phương Lãng, làm hai đồ đệ...

Đây là sư phụ của bọn họ à?

Là vị sư phụ nhát gan sợ phiền phức, gặp chuyện bỏ chạy, keo kiệt keo kiệt, không có việc gì thì trốn trong Thiên Sơn, có việc vẫn trốn Thiên Sơn à?

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai người, Phương Lãng tư duy một chút cũng biết suy nghĩ của bọn họ.

Đúng thật.

Từ Trường Phúc này đúng là một người nhát gan sợ phiền phức.

Nếu không cũng sẽ không bị dọa tới nỗi chui xuống bàn trốn.

Nhưng...

Bổn tọa, không.. Vi sư đã không còn là Từ Trường Phúc trước kia nữa rồi.

Phương Lãng gõ một cái vào đầu của hai người kia, giận dữ nói: “Trước đại nghĩa, thân chết thì đã sao, hôm nay vi sư phải nhìn xem, phái Thiên Sơn thà chết chứ không chịu khuất phục, ý chí đấu tranh với ý trời.”

【 Tích, truyền đạo cho đồ đệ, Đạo Điểm +10. 】

【 Ghi chú: Mỗi lần dạy một đồ đệ sẽ nhận được 10 Đạo Điểm, cứ thế mà suy ra. 】

“Ơ....”

Phương Lãng mở to mắt, lúc này mới phản ứng lại, hóa ra dạy dỗ đồ đệ còn nhận được Đạo Điểm à, cái điểm này chắc là dùng để đổi vật phẩm trong cửa hàng hệ thống đây.

Nhưng mà, mới dạy dỗ một đứa?

Phương Lãng nhìn lướt qua hai đồ đệ, quả nhiên....

Đại đồ đệ Ân Thiên Minh trung thành, thật thà nên nghe lời nói lúc nãy của anh. Mà nhị đồ đệ Hiên Viên Thành, chậc, đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh.

Phương Lãng hơi dừng lại, mở miệng nói: “Lấy thú cưỡi của vi sư tới đây, vi sư muốn đi gặp bọn họ.”

“Vâng thưa sư phụ.” Ân Thiên Minh lập tức đi ra điện Tử Lăng.

Mà Hiên Viên Thành còn muốn khuyên bảo, nhưng lại bị Phương Lãng trực tiếp phất tay ý bảo cậu không nói nữa.

Hiên Viên Thành thấy sư phụ kiên quyết như thế nên chỉ đành bắt đầu tính toán cho bản thân mình.

Lúc bắt đầu đánh nhau, chắc chắn bọn họ sẽ thất bại thảm hại. Đến lúc đó nếu có thể cứu, thì cậu sẽ dùng bùa Thần Hành dẫn theo sư phụ cùng chạy đi.

Nếu cứu không được, vậy đừng trách đồ đệ, đồ nhi bằng lòng vào núi đao biển lửa một chuyến cùng ngài đã xem như tận tình tận nghĩa rồi.

Bùa Thần Hành ta phải đổi lấy với cái giá rất rất rất đắt, chỉ có hai lá. Cho dù muốn chạy, ta cũng sẽ chỉ dẫn theo sư phụ.

Còn đại sư huynh thật thà.

Xin lỗi nhé.

Nếu huynh chết, oan có đầu.

Muốn trách thì trách sư phụ.

Không liên quan tới ta.

....

Lúc này Phương Lãng đang nhìn Hiên Viên Thành, thấy cậu lo lắng tính toán.

Phương Lãng mơ hồ có thể đoán được suy nghĩ của cậu, dù gì cũng tu hành với nhau trăm năm, nên anh biết rõ tính cách của Hiên Viên Thành.

Không bao lâu sau, Ân Thiên Minh kéo một con lừa vào trong điện rồi nói: “Sư phụ, đã dẫn thú cưỡi của ngài tới.”

“Ặc.... Một con lừa?”

Khóe môi Phương Lãng run rẩy, vẻ mặt cạn lời.

Ký ức của anh còn chưa khôi phục hoàn toàn, nên chỉ nhớ mình có thú cưỡi thôi.

Không nghĩ tới lại là cái thứ này.

Ân Thiên Minh nói: “Sư phụ, sao ngài lại có vẻ mặt này? Con lừa này chính là thú cưỡi yêu thích của ngài mà.”

“Ngài đã nói với đệ tử rằng, ngài đã từng cưỡi lừa tiên tung hoành bốn biển, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.”

Hiên Viên Thành đứng bên cạnh thầm than trong lòng: “Đại sư huynh, huynh nhập môn sớm hơn ta 50 năm, sư phụ thích khoác lác nhất, chuyện này mà huynh còn tin được à?”

...

Thôi được rồi.

Lừa thì lừa.

Hôm nay, vi sư sẽ cho các ngươi xem, vi sư không khoác lác.

Hôm nay, ta, sẽ cưỡi con lừa này tung hoành một lần cho các ngươi xem.

Trong lúc anh đang suy nghĩ, lại nghe thấy một tiếng vang lớn truyền đến từ bên ngoài làm cho cả điện Tử Lăng cũng hơi rung động.

Hiên Viên Thành trợn to mắt: “Không tốt! Bọn họ phá vỡ lá chắn bảo vệ núi rồi!”

Phương Lãng chậm rãi đứng dậy, khoanh tay bước về phía trước.

Không sợ không sợ.

“Có vi sư ở đây, đừng lo lắng.”

“Bình tĩnh.”

Được đăng tại webtruyen