Chương 34: Không phải không muốn gặp em

Hai người đứng ở trên hành lang, Phó Trường Xuyên cúi đầu nhìn Thành Tố, khóe mắt khẽ nhếch, vẻ mặt đầy chờ mong.

Thành Tố ngửa đầu nhìn anh, lập tức phát hiện sự mệt mỏi trong đôi mắt đen của anh.

Phó Trường Xuyên nhìn cô mím môi, bộ dáng không giống như đang vui vẻ, biểu tình trầm xuống, trái tim cũng hạ xuống theo. Anh nhìn chằm chằm Thành Tố, tay ôm eo cô càng chặt, giống như anh có thể khóa chặt cô ở bên người.

Cũng may Thành Tố không đẩy anh ra, chỉ hỏi anh: “Công ty không bận sao?”

“…Bận.” Phó Trường Xuyên không chắc chắn mà trả lời, không biết Thành Tố muốn anh bận hay là không bận.

“Vậy anh vẫn còn thời gian rảnh để làm việc này?”

Thành Tố kéo tay anh đang đặt bên eo cô ra, đi đến phòng đàn, nhìn chiếc đàn đã được đặt ở ven tường. Cô nhìn những người khiêng đàn lên nói lời cảm ơn, sau đó bước đến chiếc đàn, chạm vào một cái.

Mọi người rời khỏi phòng đàn, Phó Trường Xuyên đi theo sau Thành Tố, nhìn bóng lưng của cô, gọi cô một tiếng: “Tố Tố…”

Thành Tố không có quay đầu lại, cô mở phím đàn ra, thử vài nốt, ding ding dong, âm nào cũng rất chuẩn.

“Phó Trường Xuyên, chúng ta chuẩn bị ly hôn, anh không cần phải tốn tâm tư trên người em, cứ tập trung chuyện ở công ty đi.”

Thành Tố không nghe thấy Phó Trường Xuyên trả lời, mà từ sau lưng một đôi tay vòng qua ôm lấy eo cô, lòng ngực nóng bỏng của anh lập tức áp vào sau lưng cô. Anh cúi người đem cằm dựa vào vai cô, gương mặt áp lên, nhẹ nhàng cọ vài cái.

Người đàn ông này đang làm nũng sao?

Tay Thành Tố đặt lên cánh tay của anh, muốn đẩy ra nhưng không làm được. Cô do dự, mà Phó Trường Xuyên đã bắt đầu hôn lên tai cô.

Đã lâu không thân mật, hơi nóng ẩm ướt rơi xuống tai làm Thành Tố không tự chủ được mà run lên.

“Tố Tố...” Phó Trường Xuyên thấp giọng gọi cô, mang theo chút yêu cầu, môi anh áp lên gáy cô, mυ"ŧ một cái.

Phó Trường Xuyên gần như vùi vào trong cổ Thành Tố, tham lam hít lấy mùi hương của cô.

“Được rồi.” Thành Tố nghiêng đầu né tránh, lý trí cuối cùng cũng trở về. Cô kéo tay Phó Trường Xuyên ra, “Anh đi với em, em có cái này đưa cho anh.”

Nói xong, cô từ người Phó Trường Xuyên chuồn ra ngoài trước, đi tới cửa đứng chờ anh. Nhưng Phó Trường Xuyên vẫn ngơ ngác đứng đó, không hề nhúc nhích.

“Đi thôi?” Thành Tố vẫy tay với anh, ra hiệu cho anh nhanh một chút.

Phó Trường Xuyên đứng im, bất động tại chỗ, cô đưa cho anh cái gì? Không phải giấy đề nghị ly hôn chứ?

“Phó Trường Xuyên!” Thành Tố thấy anh không có chút phản ứng nào, tức giận đến mức dậm chân, lại gọi anh một lần nữa.

Lúc này Phó Trường Xuyên mới nhúc nhích, chậm chạp đi tới bên người Thành Tố, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

“Đi thôi.” Thành Tố cũng không để ý anh định nói cái gì, hất mái tóc dài dẫn Phó Trường Xuyên đi tới phòng ngủ dành cho khách.

Những bước đi của Phó Trường Xuyên vô cùng gian nan, trong lòng anh không ngừng suy đoán, rốt cuộc thứ Thành Tố muốn đưa cho anh là gì. Nhưng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có thể là giấy đề nghị ly hôn.

Anh nhìn bóng lưng của Thành Tố, tóc dài xõa ngang eo, đuôi tóc nhẹ nhàng cọ qua eo nhỏ của cô. Trong đầu anh hiện lên vô số gương mặt của cô, anh nhìn thấy cô cười, cũng lau qua nước mắt của cô, cô giận dỗi sẽ nhíu mày, tất cả anh đều luyến tiếc.

Đây là bông hồng mà anh chăm sóc mỗi ngày, là bông hồng độc nhất vô nhị trong lòng anh.

Anh không có khả năng buông tay cô như vậy.

Ngay khi Thành Tố muốn mở cửa phòng, điện thoại của Phó Trường Xuyên đột nhiên vang lên. Thành Tố bị tiếng chuông đột ngột làm cho hoảng sợ, cô quay đầu nhìn anh, thấy anh cầm điện thoại đặt ở bên tai, sau đó “Ừ” một tiếng, lại nói câu “Tôi lập tức tới ngay.”

Thành Tố biết anh lại phải làm thêm giờ.

Quả nhiên, anh còn chưa cúp máy, che điện thoại lại cúi người hôn Thành Tố một cái, sau đó nói: “Công ty có việc, anh phải đi trước.”

Nói xong, Phó Trường Xuyên vội vàng xoay người, bước chân rời đi một cách vội vàng.

Anh bước đi vội vã, tốc độ rất nhanh, hai ba bước liền biến mất ở lối lên cầu thang. Thành Tố chạm vào đôi môi vừa bị anh hôn qua, lại không khỏi nhíu mày lo lắng, anh không nghỉ ngơi tốt, đêm nay lại phải tăng ca, cơ thể không biết có thể chịu được hay không?

Phó Trường Xuyên bận rộn đến nỗi, qua vài ngày vẫn không nhìn thấy anh.

Thành Tố âm thầm nôn nóng, thậm chí anh còn không về nhà, cô thường không xem tin tức kinh tế- tài chính, nhưng gần đây cả ngày đều nhìn chằm chằm vào bản tin, sợ ngày nào đó thật sự nhìn thấy tin tức Phó thị phá sản.

Cô còn trộm lên mạng tìm một ít tin tức, những người đó phân tích rất rõ ràng, giá cổ phiếu của Phó thị giảm rất nhiều, Phó thị hình như thật sự sắp ngã xuống.

Mỗi ngày cô đều nhíu này, khiến dì Vương rất khẩn trương.

Mà bên kia Phó Trường Xuyên vừa chột dạ vừa sốt ruột, ngày đó anh căn bản không nhận cuộc gọi nào gọi là tăng ca, anh sợ quay về Thành Tố sẽ đưa cho anh đơn đề nghị ly hôn, cho nên anh chỉ có thể mượn công việc mà vội vàng bỏ trốn.

Mấy ngày nay anh cũng không dám về nhà, về cũng là nửa đêm lặng lẽ trở về một chuyến, trộm nhìn Thành Tố, rời đi trước khi cô dậy.

Chuyện này không thể cứ mãi như vậy được, anh cảm thấy nguy cơ cuộc hôn nhân này còn khó giải quyết hơn nhiều so với khủng hoảng ở công ty. Dù sao anh vẫn có thể đối phó với công việc, còn đối với Thành Tố, anh sợ cô khóc, anh thật sự sẽ không có cách với cô.

Ngay khi Phó Trường Xuyên đang tìm kiếm một bước đột phá để cứu vãn cuộc hôn nhân lại, thì thư ký của anh đột nhiên bước vào báo cáo với anh: “Tổng giâm đốc, phun nhân đến.”

Phó Trường Xuyên đột nhiên đứng lên, bước ra ngoài một bước, lại vội vàng trở lại. Anh khẩn trương đến mức tim đập không thể khống chế.

Giây tiếp theo, anh ngồi lại, nói với thư kí: “Nói với cô ấy tôi đang bận, bảo cô ấy về nhà chờ tôi.”

Thư kí tuy rằng cảm thấy phản ứng của Phó Trường Xuyên kì quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, liền đi ra ngoài.

Một lúc sau, thư kí lại đi vào.

“Phó tổng, phu nhân vẫn còn chờ ở bên ngoài, nói muốn gặp anh.”

Phó Trường Xuyên còn đang tìm cớ, nhưng còn chưa kịp nghĩ xong, Thành Tố đã trực tiếp gõ cửa đi vào.

“Phó Trường Xuyên.”

Cơ thể Phó Trường Xuyên chấn động, không khỏi nhìn về phía cửa, Thành Tố đứng ở đó, trong ngực ôm một túi văn kiện.

Thư kí thấy vậy vội vàng chào hỏi rồi rời khỏi văn phòng, còn chu đáo giúp bọn họ đóng cửa lại.

Thành Tố đứng ở cửa có chút khổ sở, Phó Trường Xuyên không muốn gặp cô sao? Tại sao anh lại không muốn nhìn thấy cô? Mấy ngày nay cô thực sự không có nhìn thấy anh.

Phó Trường Xuyên nhìn Thành Tố ủy khuất đứng ở cửa, vội vàng đi về phía cô.

“Tố Tố.”

Hôm nay cô trang điểm tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp khiến Phó Trường Xuyên không thể rời mắt. Cô giống như một thỏi nam châm, chỉ cần đứng trong tầm mắt anh thì luôn có thể thu hút ánh mắt anh nhìn theo cô.

Thành Tố giương mắt nhìn Phó Trường Xuyên, khi ở nhà cô còn lo lắng anh không có thời gian chăm sóc bản thân, hiện tại nhìn thấy anh, tuy rằng trên mặt vẫn có chút mệt mỏi, nhưng không tệ bằng trong tưởng tượng của cô, khiến trái tim cô trở lại vị trí cũ.

Anh nhanh chóng nhìn thoáng anh, quay đầu nhỏ giọng nói: “Hôm nay em tới đưa đồ cho anh, đưa xong em sẽ đi, anh không muốn gặp em, em cũng không quấy rầy anh.”

“Tố Tố!” Thấy Thành Tố hiểu lầm, Phó Trường Xuyên vội vàng giải thích nói, “Không phải anh không muốn gặp em, chỉ là anh…”

“Được rồi, không cần phải nói nhiều như vậy.” Thành Tố mím môi, đem xấp văn kiện trong lòng ngực ra, vỗ vào trên ngực Phó Trường Xuyên, “Cái này cho anh, em đi trước.”

Phó Trường Xuyên vội vàng nhận lấy đồ của Thành Tố ném cho anh, tưởng rằng đó là giấy đề nghị ly hôn, nhưng văn kiện không nhẹ, chắc là không phải. Anh còn chưa kịp xem, Thành Tố đã quay đầu muốn rời đi.

Anh vội vàng giữ chặt Thành Tố: “Tố Tố, đừng đi.”

Thành Tố né tránh lại không tránh được, quay đầu lại tức giận nhìn Phó Trường Xuyên: “Anh cứ bận việc đi, em không quấy rầy anh.”

“Không quấy rầy!” Phó Trường Xuyên vội vàng kéo người qua, vòng qua vai cô đưa cô tới sô pha, một tay anh cầm văn kiện, một tay ôm Thành Tố, anh ước lượng, hỏi: “Đây là cái gì?”

Thành Tố không trả lời, chỉ nhìn anh chằm chằm.

Phó Trường Xuyên thử thăm dò buông tay, phát hiện Thành Tố không có ý định rời đi, sau đó mới mở túi văn kiện kia.

Phó Trường Xuyên mở ra, giấy trắng mực đen, tiêu tài viết thỏa thuận tài sản. Anh nhanh chóng nhìn lướt qua, thì khϊếp sợ. Anh kinh ngạc nhìn Thành Tố, có chút bối rối: “…Đây là?”

“Đây đều là tài sản trước hôn nhân, em không nói với anh.” Thành Tố cúi đầu xuống, vặn ngón tay, “Bà ngoại cùng bà nội trước khi qua đời để lại một số thứ cho em, còn có cha mẹ anh, cho nên có khá nhiều….À, đúng rồi, còn có cái này…”

Thành Tố từ trong lấy ra một tờ giấy ném cho Phó Trường Xuyên. Anh vừa cầm lấy, vậy mà là một tờ chi phiếu một ngàn hai trăm vạn. Anh bị động tác của Thành Tố làm cho khϊếp sợ, không biết cô có ý gì.

“Tuy rằng chỉ như muối bỏ biển, nhưng em cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.” Thành Tố không khỏi ảo não mà nhíu mày, tiền cô tiết kiệm chỉ có như vậy, “Cho anh hết.”