Chương 29: Lấy lòng

Buổi tối trên mặt biển có gió nhẹ, Thành Tố một mình đi đến boong tàu, đứng ở lan can nhìn mặt nước lấp lánh. Những ánh đèn đủ màu sắc không ngừng nhấp nháy, chiếu rọi xuống mặt nước như được rắc thêm những viên kim cương đủ màu sắc. Tiếng nói chuyện ồn vào và tiếng nhạc càng lúc càng lớn, sàn nhà khẽ rung lên.

Thành Tố dùng ta xoa người có chút lạnh, gió thổi khiến tinh thần của cô không tập trung.

Phó Trường Xuyên đi cùng mọi người đã lâu.

Ít nhất Thành Tố cho rằng, thời gian đã qua lâu rồi.

Cô ở chỗ này không quen ai cả, nhìn những người đến và đi thành từng nhóm, trong lòng Thành Tố có chút cô đơn.

Câu nói kia của Tống Nghi luôn lởn vởn trong đầu cô.

Cô không khỏi suy nghĩ, có phải vì Tống Nghi không đồng ý kết hôn với Phó Trường Xuyên, cho nên anh mới lựa chọn cô?

Trái tim cô như mắc vào lưới, không cách nào thoát ra được. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng trong lòng lại có chút mệt mỏi.

Thành Tố đi vòng một vòng, vốn định trở lại chỗ cũ để đợi Phó Trường Xuyên, lại phát hiện chỗ đó đã bị người ta chiếm mất.

Có một vài cô gái đang ngồi ở đó, Thành Tố nhận ra, họ là những người đã nói về cô trong quán bar lần trước. Thành Tố không muốn đối mặt với bọn họ, cho nên tìm một ví trí ngay cạnh đó ngồi xuống, vừa lúc cách bên trái bọn họ mấy người.

“Tống Nghi đâu? Bỏ chúng ta rồi chạy đi đâu không biết?” Mấy người trong đó phân nàn nói.

“Vừa rồi tớ nhìn thấy cô ấy cùng Phó Trường Xuyên vừa cười vừa nói.”

Lúc này có người hạ thấp giọng, nhỏ giọng nói: “Này, các cậu nói xem, Tống Nghi đã quay về, liệu Phó tổng cùng cô ấy có thể hay không...”

Người nọ nói đầy ẩn ý.

“Tớ cảm thấy Phó tổng không phải loại người sẽ nɠɵạı ŧìиɧ.”

“Cái gì mà nɠɵạı ŧìиɧ, Phó tổng có thể ly hôn, Phó thị gần đây không phải xảy ra vấn đề sao? Làm con rể nhà họ Tống, nhà họ Tống không phải giúp anh ta vô điều kiện sao? Cưới Tống Nghi chắc chắn kiếm không ít lời.” Người nọ phân tích rõ ràng.

“Nào có thể ly hôn dễ như vậy? Tớ vừa nghe được Phó tổng nói đang chuẩn bị việc mang thai, phỏng chừng bọn họ tính toán muốn có con, có con rồi Phó tổng càng khó ly hôn hơ...”

Chúng tôi không có muốn ly hôn.

Thành Tố cắn môi, trong lòng có chút khó chịu.

Tại sao tất cả mọi người lại cảm thấy bọn họ sẽ ly hôn?

Hôm nay cô gặp được Tống Nghi, biết Tống Nghi rất ưu tú, nhưng…nhưng…

Thành Tố vậy mà chẳng có gì cả.

Cô có cái gì đáng yêu sao? Có cái gì đáng giá sao? Ngay cả cha mẹ còn không thích cô, tại sao cô lại cảm thấy Phó Trường Xuyên sẽ thích cô?

Thành Tố vắt hết óc suy nghĩ về ưu điểm của bản thân, nhưng lại thất vọng phát hiện ta cô hình như không có gì đáng giá để Phó Trường Xuyên thích, không giúp đỡ được anh trong cuộc sống hàng ngày, công việc cũng không giúp được, ngày thường còn thường xuyên ý vào việc anh bao dung cùng nhường nhịn mà phát ra một ít tính tình...

Nếu cho Phó Trường Xuyên được chọn lại một lần nữa, anh vẫn sẽ chọn cô sao?

Cô bất giác đứng dậy đi tới cửa phòng nhỏ, đứng ở cửa do dự một lúc. Cô muốn gõ cửa nhưng lại không dám, cô sợ quấy rầy bọn họ, nhưng lại muốn gặp Phó Trường Xuyên.

Anh để cô ở một mình đã lâu.

Ngay khi cô còn do dự, cửa đã mở ra.

“Tố Tố?” Tống Nghi mở cửa nhìn thấy Thành Tố liền gọi một tiếng.

Thành Tố đột nhiên thất thần, giây tiếp theo tầm mắt liền hướng vào trong phòng, tìm kiếm Phó Trường Xuyên.

Phó Trường Xuyên đi sau Tống Nghi, mấy người họ nói chuyện xong chuẩn bị rời đi. Anh nghe được tên Tố Tố liền lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nhìn thấy Thành Tố đứng ở đó, chắp tay trước người, đôi mắt ảm đạm, ánh mắt nhìn về phía anh không hiểu vì sao lại có chút buồn bã.

Cơ thể nhỏ bé đứng ở chỗ đó, khiến người khác cảm thấy đáng thương.

“Tố Tố?”

Phó Trường Xuyên sải bước đi tới, có chút lo lắng ôm lấy cô, mang cô đi ra ngoài.

“Làm sao vậy?” Anh cúi đầu nhỏ giọng bên tai cô.

“Có chút lạnh...” Thành Tố cúi đầu, ôm cánh tay, dựa vào trong lòng ngực Phó Trường Xuyên.

Phó Trường Xuyên nhíu mày, sờ cánh tay có chút lạnh của cô, trước đó anh đã nhắc nhở Thành Tố buổi tối có khả năng sẽ lạnh, nhưng cô không nghe, cứ thích mặc cái váy hở lưng, ngay cả áo khoác cũng không mặc.

Anh dùng tay che lại cánh tay cô, tìm một người phục vụ, nhờ họ hỗ trợ tìm một cái áo choàng hoặc là thảm. Anh đi đến chỗ cản gió, trong lúc chờ người phục vụ đến thị trực tiếp ôm người vào trong lòng.

“Em không nghe lời, còn không mặc áo khoác.” Phó Trường Xuyên thấp giọng dạy dỗ.

Cô vẫn còn đang trong kỳ sinh lý, bị cảm lạnh khiến bụng lại đau, đến lúc đó khói chịu lại rơi nước mắt.

Thành Tố ôm lấy eo anh, đem đầu dựa vào lòng ngực anh, nghe tiếng tim anh đập, cảm nhận được cơ thể ấm áp của anh.

“Xin lỗi…”

Thành Tố nỉ non xin lỗi, ánh mắt có chút mơ hồ, cô chậm rãi nhắm mắt lại, che chắn mọi thứ với thế giới bên ngoài, chỉ cảm nhận nhịp tim của Phó Trường Xuyên cùng vòng tay ấm áp của anh.

Phó Trường Xuyên bị một câu xin lỗi của cô có chút không biết phải làm gì, anh vuốt ve lưng cô, tận lực nhẹ giọng nói: “Anh không có hung dữ với em, em không cần phải xin lỗi.”

Thành Tố không nói gì, chỉ ôm Phó Trường Xuyên không buông tay, cô cảm giác như nếu cô buông tay, anh sẽ không thuộc về cô.

Phó Trường Xuyên cảm nhận được sự phiền muộn của cô, đột nhiên nhớ tời lời Tống Nghi nói trước đó còn chưa kịp giải thích, thì vội vàng mở miệng: “Những lời Tống Nghi nói trước đó…Đó là chuyện rất lâu trước kia, lúc đang học đại học…”

Trước khi gặp được Thành Tố, bên người anh không có cô gái nào, chỉ có Tống Nghi hiểu rõ anh nhất. Lúc ấy anh đối với chuyện kết hôn không có ý nghĩa gì, chỉ cảm thấy Tống Nghi là đối tượng liên hôn cũng không tồi, nếu nhất định phải kết hôn, anh tình nguyện lựa chọn người anh quen biết, cho nên lúc ấy hỏi qua Tống Nghi đối với việc hai người liên hôn có ý kiến gì không, kết quả Tống Nghi lập tức từ chối, nói phải gả cho người mình yêu.

Phó Trường Xuyên cảm thấy may mắn năm đó Tống Nghi dứt khoát từ chối, như vậy sau này mới có chuyện giữa anh cùng Thành Tố.

Nhưng sau này không biết vì sao, khắp nơi lan truyền anh cầu hôn bị Tống Nghi từ chối. Còn có cái gì mà anh đau khổ theo đuổi Tống Nghi lại bị quăng đi, tuy rằng anh cùng Tống Nghi đều có giải thích qua, hầu hết mọi tin đồn vớ vẩn đã dừng lại, nhưng vẫn có nhiều người không tin lời giải thích của bọn họ, luôn cho rằng bọn họ tìm cớ để cứu lấy mặt mũi của Phó Trường Xuyên.

Thành Tố nghe xong, buông lỏng tay đang ôm anh ra, ngẩng đầu đối diện với Phó Trường Xuyên, nghiêm túc nói: “Chị Tống rất ưu tú, anh muốn cưới chị ấy cũng là chuyện bình thường.”

Phó Trường Xuyên cúi đầu đối diện với ánh mắt của Thành Tố, cảm thấy trong mắt cô không có ánh sáng, đáy mắt còn có một loại cảm xúc mà anh không rõ, anh không hiểu tại sao lại thế này, cảm giác bây giờ giữa anh và Thành Tố đột nhiên có một bức tường vô hình, rõ ràng bọn họ ôm nhau, nhưng anh lại cảm thấy bản thân không thật sự ôm cô.

Anh đột nhiên ôm chặt Thành Tố, có chút nôn nóng, giải thích: “Anh thật sự không muốn cưới cô ấy.”

Thành Tố biết.

Anh cũng không phải thật sự muốn cưới cô.

Cô cùng Tống Nghi đều giống nhau, chỉ là một sự lựa chọn sau khi anh cân nhắc.

Thậm chí cô còn tệ hơn, anh bởi vì bà nội nên mới cưới cô, chứ không phải anh chủ động lựa chọn.

Sau khi trở về từ bữa tiệc, Phó Trường Xuyên luôn có cảm giác mình không nắm bắt được Thành Tố. Cô giống như khôi phục lại bộ dáng lúc vừa mới kết hôn, mỗi ngày đều ngoan ngoãn. Phó Trường Xuyên nói gì cũng được, thậm chí vào buổi sáng, dù sớm hay muộn, Phó Trường Xuyên rời giường cô cũng rời giường theo, còn muốn cùng anh ăn cơm sáng.

Đây là những thói quen của Thành Tố khi mới gả cho anh, cẩn thận giống như đang ăn nhờ ở đậu, cẩn thận lấy lòng chủ nhân.

Phó Trường Xuyên cảm thấy trong ngực nghẹn uất, anh thích Thành Tố la lối khóc lóc làm nũng, chứ không phải là người máy Thành Tố.

Anh cho rằng mấu chốt nằm ở bữa tiệc hôm đó của Tống Nghị, nhưng anh đã giải thích ba lần, Thành Tố cũng tỏ vẻ đã hiểu, không tỏ ra chút cảm xúc nào. Anh cảm giác Thành Tố cũng không phải vì chuyện này mà giận dỗi.

Như vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Gần đây tâm trạng của Phó Trường Xuyên rất không tốt, chuyện công ty, chuyện Thành Tố, làm trong lòng anh như có tảng đá đè nặng.

Sáng sớm hôm nay, anh cẩn thận đến mức không muốn cô rời giường, nhưng Thành Tố vẫn tỉnh dậy, rõ ràng còn buôn ngủ nhưng cô vẫn híp mắt muốn giây giụa từ trên giường đứng lên.

Hai người cùng rửa mặt trong toilet, Phó Trường Xuyên vô cảm đứng trước bồn rửa tay rửa mặt, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thành Tố đang nhắm mắt đánh răng. Anh có chút tức giận, bọn họ là người yêu thân mât với nhau nhất, có chuyện gì cô lại không thể thẳng thắn nói ra, một hai phải dùng phương thức khiến chính mình khó chịu, cũng làm anh khó chịu.

Anh quyết định, anh phải lạnh nhạt với Thành Tố một chút, biểu đạt bản thân đang bất mãn.

“Ọe...”

Đột nhiên, Thành Tố đỡ lấy bồn rửa tay cúi người nôn khan vài lần, nhưng không nôn ra thứ gì.

Phó Trường Xuyên lập tức khẩn trương, nơi nào còn quan tâm đến quyết định vừa rồi của mình.

Anh vội vàng vỗ lưng Thành Tố.

Thành Tố xua xua tay, ý bảo cô không có việc gì, nhưng còn chưa nói xong, lại là một trận buồn nôn. Sau đó nôn ngày càng nhiều hơn, khuôn mặt Thánh Tố đỏ bừng, trong bụng sóng cuộn biển gầm, nhưng dạ dày trống rỗng không có cái gì, cuối cùng vị chua trong dạ dày trào lên.

Thật vất vả mới dừng lại, Thành Tố chật vật, khóe mắt đỏ bừng.

Cô vội vàng sửa sang lại bản thân, súc miệng, rửa mặt, có chút không biết phải nhìn Phó Trường Xuyên như thế nào.

Phó Trường Xuyên nhìn cô, không rõ trên mặt cô là nước mắt hay là nước còn đọng lại. Khuôn mặt đỏ ửng dần dần biến mất, chỉ còn lại tái nhợt, cô giống như đứa trẻ sợ bị phê bình, đôi mắt vốn xinh đẹp động lòng người lúc này đều hiện lên sự thấp thỏm, hàng mi run rẩy, hai tay quơ trước người, dường như không biết phải mở miệng nói như thế nào.

Phó Trường Xuyên mím môi, nhíu mày nhìn Thành Tố, ánh mắt kia có chút hung dữ, mày nhíu lại nổi lên chữ xuyên (川).

Thành Tố hoảng sợ mà hé môi, vừa định nói chuyện thì đã bị người đối diện kéo vào trong lòng ngực.

Phó Trường Xuyên duỗi tay ra, ôm chặt Thành Tố vào lòng.

Anh ôm thật sự rất chặt, một bàn tay dừng ở phía sau Thành Tố, vuốt ve lưng cô.

Một lần lại một lần.

Giọng nói của anh có chút khó khăn, từ đỉnh đầu Thành Tố truyền đến, “Khó chịu ở đâu?”