Chương 38-1

Juliana.

Tôi đến thẳng chỗ cô ấy.

Những lời nói của Alastair đã bị lãng quên như một cơn gió thoảng.

Vị quý tộc nở một nụ cười thân thiện với Juliana và nói chuyện với cô ấy vài lần, sau đó tự nhiên nâng ly của mình trong khi đưa cho cô ấy ly còn lại cùng với một thứ thuốc.

Như thể hắn ta muốn cô ấy nhấp một ngụm.

"Ồ. Cảm ơn ngài...."

Ngay trước khi Juliana có thể cầm lấy chiếc ly của cô ấy, tôi đã giật lấy nó đi.

"Uống đi."

Tôi đưa lại chiếc cốc cho người quý tộc đã mời rượu Juliana.

Tên quý tộc cắn môi lo lắng trước sự việc bất ngờ này.

"Thật là vô lễ! Ta đang mời một ly đến vị thánh...! "

Vì vậy, ông tính tăng gấp đôi việc trở nên vô liêm sỉ, hả?

Chà, tôi đoán đây là điều tuyệt vời nhất mà một tên khốn như ông ta có thể nghĩ ra đấy.

Khóe môi nhếch lên đầy sự ghê tởm.

"Ta đã phát hiện ra điều gì đó khá thú vị ở trong chiếc ly này, vậy nên ta không thể kiềm nổi sự tò mò mà khám phá nó được."

"Ah... Ser — Serina. Không, thưa quý tiểu thư Melford. "

Juliana nắm tay tôi như thể xấu hổ trước bầu không khí đi xuống đột ngột.

Tôi nhìn cô ấy.

Tôi thường không phải là người thích can thϊếp vào đời người khác.

Nhưng tôi cần cô ấy cho đến khi việc tẩy não của Alastair được giải phóng hoàn toàn.

Vì tôi biết Juliana có thể giải phóng sự tẩy não của Alastair khi đọc cuốn tiểu thuyết, cô ấy chính là lá bài mà tôi cần.

"Ngươi đang đùa ta sao?! Cô nương này đột nhiên cướp lấy ly rượu ta định trao cho thánh nữ? "

Ngay lập tức, sự phản đối ồn ào của ông ta đã thu hút sự chú ý. Người đàn ông hét to hơn, tôi không biết rằng mọi thứ sẽ trở nên ồn ào đến thế này.

"Ta đã nói rồi. Ta đã thấy một cái gì đó thú vị trong chiếc ly kia thôi ".

"Ồ, điều này mà cũng có lý...!"

"Ta thấy ngài đã bỏ một thứ gì đó kỳ lạ vào chiếc ly ngài đã đưa cho cô ấy."

Các quý tộc giả vờ như không nghe thấy cũng không thể che giấu được sự kinh ngạc.

Phòng tiệc trở nên huyên náo khi sự tiết lộ khiến họ đứng ngồi không yên.

"Cô đang vu khống ta! Một âm mưu! Ngươi đang nói rằng ta đã đánh thuốc mê vào ly rượu của Thánh nữ ư?! Công lý ở đâu? Ngươi có thể biến một người hoàn toàn vô tội trở thành tội phạm trước sự nhầm lẫn của một ai đó đấy."

"Tất nhiên, nếu những điều mà ta nói với ngài hoàn toàn là sai, thì ta sẽ nhận lỗi và rút lui."

"Được thôi! Vậy thì, bây giờ ta sẽ uống nó chứ gì? "

Tinh thần sợ hãi của ông ta đã đi đâu? Thái độ của ông ta trở nên đắc ý hơn.

Đôi vai ông ta, vốn đã run rẩy một lúc trước, giờ đã vững vàng.

"Đưa cho ta cái ly đó!"

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Đợi một chút."

Tôi né tránh bàn tay của người đàn ông đang chìa tay uống nước, tôi rụt tay lại đang cầm ly của ông ta.

"Sao lại ngăn cản ta thế! Ồ, chẳng lẽ cô làm điều này vì sợ rằng những lời nói dối của mình sẽ bị bại lộ? "

Với vẻ mặt đầy kích động, người đàn ông lao về phía trước như thể ông ta tìm thấy một lỗ hổng.

Thay vì cảm thấy nản lòng, niềm tin mãnh liệt của người đàn ông đã thay đổi cái nhìn của những người xung quanh.

Trước đây những cái nhìn gay gắt hướng về phía đàn ông bây giờ đang chế nhạo tôi

Dù thế nào, tôi cũng không quan tâm và mở lời.

"Ta đã nghe nói về một loại thuốc mới không ảnh hưởng đến những người không có sức mạnh thần thánh."

Tôi nhìn Juliana với một nụ cười xinh đẹp.

"Đó là một loại thuốc đặc biệt chỉ ảnh hưởng đến những người có sức mạnh thần thánh. Đó là một loại thuốc kỳ lạ mà không để lại bằng chứng ngay cả sau khi người ta kiểm tra nó".

Thuốc độc.

Nếu thuốc được sử dụng trên những người có sức mạnh thần thánh.......... nó là một chất độc có công thức đặc biệt.

Thuốc này không có sẵn. Trừ khi thông qua buôn bán bất hợp pháp.

"Thánh nữ, người có muốn kiểm tra hợp chất của loại thuốc này không?"

Bản gốc tiếp tục thay đổi.

Hypron yêu cầu tôi nhảy mà không theo nguyên tác. Vậy thì điều này đủ khả năng.

Có lẽ chính tên quý tộc này, được đề cập trong cuốn tiểu thuyết, đã giúp nhóm các Phù thuỷ đen tối lẻn vào phòng tiệc.

"Đây, Thánh nữ."

Tôi nắm tay cô ấy và đưa cho cô ấy ly rượu.

Nước da của người quý tộc đã chuyển sang màu xanh đến mức đáng tiếc.

Juliana chớp mắt và bộc phát năng lượng của mình.

Sức mạnh của cô ấy, tỏa sáng rực rỡ đến mức cay mắt, thật đẹp.

"Thánh nữ, làm thế nào ngài tìm thấy nó?"

"Đ-điều này thật vô lý.... Tại sao lại có thứ như vậy trong ly...? "

Cuốn tiểu thuyết bị thay đổi.

Theo câu chuyện gốc, Hypron lẽ ra phải ngăn chặn các quý tộc trước khi họ tiếp cận Juliana. Nhưng anh ta không thể làm điều đó bây giờ vì mối quan tâm của anh ta đang ở nơi khác.

Khả năng cao là họ sẽ ẩn náu nhiều đối thủ hơn.

"Tại sao ngài lại làm vậy?"

"Đ—, đó là...."

Nước mắt trào ra trong đôi mắt xanh của Juliana.

Khuôn mặt thảm hại khiến cô ấy trông ngây thơ hơn.

"Ta có phạm bất kỳ sự thiếu tôn trọng nào đối với người không?"

"Cái này, cái này...!"

Người quý tộc rút một con dao găm từ ngực và lao về phía cô.

Điều tiếp theo xảy ra trong nháy mắt.

"Kyyaa!"

Người đàn ông vung lưỡi kiếm vào Juliana. Tôi phản ứng theo bản năng, đưa tay về phía cô ấy.

"Ư...!"

Một con dao sắc bén cứa sâu vào cánh tay tôi. Một con dao vụt qua cánh tay tôi, và những giọt nước màu đỏ bay vào không khí.

Những quý tộc đang đưa tình sau đó hét lên kinh ngạc.

"Kyyaaaa!"

"Ai đó ngăn hắn ta lại! Không, hãy gọi lính canh! "

Tôi nắm lấy cánh tay bị thương của mình và lùi lại.

"Thánh nữ.....! Cô có ổn không?!"

"Như người thấy..... Tôi không ổn."

Đôi mắt của tên quý tộc trở nên mơ màng. Bất kể ông ta có đang sống dở chết dở hay suýt gϊếŧ chết tôi, ông ta vẫn điên cuồng vung dao và vung dao một cách điên cuồng.

Tôi thi triển phép thuật trong trường hợp khẩn cấp.

"Arghhhh!"

Thi thể của người đàn ông đã bị đốt cháy. May mắn thay, nó hoạt động tốt ngay cả khi tôi thi triển nó một cách vội vàng, nhưng may mắn là nó đã hoạt động.

"Aaaaah! C-các ngươi. ··· Kyyaaahyuk! Các ngươi đang làm gì đấy ·······! Mau lại đây......! Cứu ta! Gϊếŧ người phụ nữ đó rồi bắt thánh ····························· "

Các quý tộc tụ tập trong phòng tiệc hét lên kêu ai đó ngăn người đàn ông lại, nhưng tất cả đều lui ra xa một bước, vì sợ rằng họ cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Chớp lấy thời cơ, những kẻ đang nhắm Juliana lao vào.

Và có khá nhiều người trong số họ cũng vậy.

Trong khi đang cân nhắc xem nên gϊếŧ ai trước, tôi nghĩ ra một câu thần chú có thể thực hiện nhanh chóng và thực hiện một phép toán.

"Kyyaaaaahhhh!"

"Ahhh! Cứu ta! Đau quá! Đau quá! "

Đã đến lúc giải phóng phép thuật. Sự xuất hiện của những Phù thủy hắc ám trong căn phòng được thổi phồng một cách kỳ lạ như những quả bóng bay và sau đó nổ nhẹ bằng một tiếng bốp.

Nhẹ như một quả bóng bay. Tính mạng con người nhanh chóng bị nghiền nát như một món đồ chơi trong tay đứa trẻ.

Khoảnh khắc chết đi, họ thở hổn hển vì đau đớn.

Khuôn mặt của họ thể hiện rằng họ đã trải qua nỗi đau khủng khϊếp nhất mà họ từng nếm trải. Các binh lính bước vào sau đó đã chùn bước.

Họ sợ chết một cách đau đớn.

Câu hỏi ai đã gϊếŧ họ như vậy không kéo dài lâu.

Tôi thấy Alastair đang sải bước trước mặt tôi.

Alastair đã gϊếŧ họ như vậy đấy.

Rợn khắp người - tôi nổi da gà.

Đó không phải là vì sự tàn bạo của việc tàn sát họ như vậy.

Tôi gần như cảm thấy rằng anh ta tính bóp cổ tôi một cách ân cần.

Tôi đã lặp đi lặp lại vô số lần rằng anh ta có thể gϊếŧ tôi một khi quá trình tẩy não kết thúc.

Quyết tâm nặng nề của tôi biến thành tro và rải rác trong không khí.

Còn tiếp...