Chương 36-2

Đôi mắt của Mikhail mở to khi anh ấy tìm thấy tôi. Anh nở một nụ cười rạng rỡ như thường lệ.

Vì vậy tôi càng thấy mình tồi tệ hơn. Chính tôi là người đã nhờ anh ấy giúp mình.

Tôi hối hận về việc đó. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa trong tương lai. Không bao giờ.

Khiến anh tránh xa những kế hoạch của tôi.

"Em nhớ anh, anh trai."

"Em?...Ta?"

Anh hỏi với vẻ hoài nghi, ánh mắt đờ đẫn.

Tôi gật đầu.

"Anh có khỏe không?"

"Tất nhiên. Em biết ta mạnh mẽ như thế nào mà. Không giống như ai đó đã trở nên lười biếng, ta vẫn siêng năng và rèn luyện cơ thể hàng ngày ".

Khi thấy anh ấy khoe khoang về tài năng của mình trông anh thật sự ổn.

"Em đã rất vui vì anh không sao. Nhưng anh trai, Carron và Maxion đâu rồi?

"......"

"Tại sao anh lại không nói bất cứ điều gì vậy?"

Anh vươn vai xoa xoa cổ như ái ngại khi nói về chuyện đó.

"Ta không biết. Có lẽ chúng đã bỏ nhà ra đi ".

"Gì?"

Điều này là không thể nào.

"······Sao cơ?"

"Chúng đã bỏ đi."

Không có lý do gì để nghi ngờ lời nói của anh ấy. Quầng thâm dưới mắt Mikhail và vẻ mặt nhăn nhó khó ở của anh ấy đã chứng minh cho tôi thấy rằng anh ấy đang gặp rắc rối.

"Anh đã làm cái quái gì trong khi những đứa trẻ đó bỏ nhà ra đi?

"Ta không biết! Những đứa em trai của chúng ta thật tài giỏi, chúng đã lên kế hoạch rất kỹ lưỡng đấy! Khi ta nhận thấy, chúng đã trốn ra khỏi thủ đô? Tất cả những gì chúng để lại chỉ là một mẩu giấy ghi chú duy nhất nói rằng, "Đừng tìm bọn em trong lúc này!"

"Vậy, chúng đã đi bao lâu rồi?"

"...... Chưa được một tuần."

"Điên rồ."

Ý thức được chúng tôi đang ở đâu, tôi cố gắng che giấu phản ứng của mình và biến biểu cảm nhăn nhó của mình thành một tràng cười nhẹ.

"Vậy, anh có tiến triển gì không?"

"Không có gì."

"···"

"Ta nghĩ chúng đã chuẩn bị từ trước rất kĩ. Cặp song sinh đã hoàn toàn xóa bỏ dấu vết của chúng, và mọi dấu vết của chúng đều bị biến mất".

Hai thằng nhóc gây rối đó ở đâu vậy.... Nếu chúng thực sự có ý định đi bụi, thì cho đến giờ chúng đã vượt qua biên giới được khá xa đấy.

Nếu chúng chỉ loanh quanh đâu đó, thì có lẽ chúng sẽ ở gần biệt thự.

"Đừng lo lắng vì ta đang rất chăm chỉ mà tìm kiếm chúng."

"Thật kỳ lạ, bất kể anh có nói gì, thì em không có nhiều niềm tin lắm."

"Này, ý em là gì..."

Mikhail trông có vẻ thất vọng.

"Thái tử Aitez đang bước vào!"

Phòng tiệc rực lửa với những tiếng xì xào bàn tán.

Một người đàn ông với mái tóc đỏ rực rỡ tiến vào sảnh và bước vào với sự chú ý của mọi người. Sự hiện diện của anh ta đã thu hút ánh nhìn của mọi người dự tiệc.

Hypron tự nhiên quay đầu lại.

Đôi mắt ánh vàng và rực rỡ của anh ta chạm đến tôi một cách tình cờ.

Có phải tôi ảo tưởng rằng đôi mắt của anh ta ánh lên một tia sáng lấp lánh?

Trong khi anh ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi, môi anh ấy nhếch lên thành một vòng cung tự mãn và mở ra một chút rồi im lặng.

Đã tìm ra người.

Ngạc nhiên, tôi quay đầu bỏ đi.

Tôi giấu danh tính của mình trong cuộc đấu giá nô ɭệ; không có cách nào để có thể nhận ra tôi...

Đó là một ý tưởng ngu ngốc.

Hãy nhớ thận trọng và cảnh giác bất cứ lúc nào.

Nếu tôi thực sự không may mắn, anh ta có thể đã nhận ra cả danh tính của tôi.

Tôi không muốn dính líu đến anh ta nữa.

"Anh trai, sau này hãy kể cho em nghe về những nỗ lực tìm kiếm của anh."

"Gì? Này, này...! Em đang đi đâu vậy — lại nữa! "

Đôi mắt của Hypron vẫn hướng về tôi.

Tôi đi đến một góc, cố gắng tránh ánh mắt không được săn đón.

Vô số quý tộc sẽ chẳng thể che giấu sự xuất hiện của tôi.

'Tôi có nên đi ra ban công.'

Cũng đâu cần phải trốn ở một góc chứ?

Trong không khí rộn ràng và ấm nóng bởi nhiệt độ con người đông đúc nơi sảnh tiệc.

Thật không tồi khi tôi quyết định ra ngoài để hóng gió mát.

Tôi bước ra ban công.

Tôi cảm thấy thoải mái ở không khí bên ngoài.

Thật vậy, ngay lúc đó, tôi đã rất muốn cởi bỏ chiếc áo nịt ngực ngột ngạt của mình.

'Khi nào thì kết thúc đây?'

Tôi sẽ phải đợi thêm một thời gian nữa để kết thúc bữa tiệc và sau đó yêu cầu Alastair rời khỏi đây.

Trong khi tận hưởng cảm giác thoải mái trên sân thượng, âm nhạc từ phòng tiệc vọng ra bên ngoài.

Có lẽ là các quý tộc bắt đầu khiêu vũ với nhau. Cảnh tượng đó phù hợp với thị hiếu của nhiều quý tộc, nhưng không phải tôi. Tôi vẫn luôn nhớ những bản nhạc mà tôi đã nghe ở Hàn Quốc nên tất cả những thứ này đều thật buồn tẻ và nhàm chán đối với tôi.

'Tôi khát nước.'

Tôi thậm chí không được phép uống một ngụm nước nào kể từ sáng nay vì tôi phải giữ nếp khi mặc váy.

Tôi không hề cảm thấy khát khi ở trong phòng tiệc vì các dây thần kinh tôi căng như dây đàn, nhưng bây giờ, tôi bắt đầu cảm thấy khô rát từ cổ họng.

Quay trở vào vào sảnh tiệc, tôi thấy một số cặp nam nữ đang khiêu vũ.

Tôi thấy Juliana đang quan sát họ, đôi mắt sáng như ánh đèn l*иg.

Hôm nay cô ấy tiến vào yến tiệc với những người trong đền thờ, nhưng sẽ nhanh thôi từ những bữa tiệc tiếp theo, cô ấy sẽ được hộ tống bởi Hypron.

Bởi vì bữa tiệc của ngày hôm nay là nơi hai trái tim sẽ gặp nhau.

"Ở đây."

Tôi gọi một người hầu bưng một ly trên khay tiến lại phía mình.

Anh ta hờ hững đưa ly rượu cho tôi.

Không giống như mùi ngọt đặc biệt của rượu vang, vị đắng lan tỏa trong miệng tôi.

Tôi liếc nhìn xung quanh trong khi uống rượu.

Người đàn ông tóc đỏ đang nhìn chằm chằm vào tôi một cách mãnh liệt.

Ồ. Khỉ thật. Giao tiếp bằng mắt à.

Hypron Aitez chết tiệt. Khi tôi cố gắng tránh khỏi ánh mắt nặng nề, Hypron tiến một bước về phía tôi.

Không đời nào. Chắc chắn—-

Tôi hy vọng mình đã lẩm, nhưng không.

Anh ta bắt mắt đến nỗi vô số quý tộc nhìn từng bước đi mà anh ta đang bước như thể họ bị ma nhập.

Khoảng cách giữa anh ta và tôi dần thu hẹp cho đến khi anh ta đến rất gần.

"Tiểu thư Melford."

Anh ta nhìn tôi cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.

Đó là một nụ cười xã giao, nhưng có một tia hung dữ như thể một con thú đang nhe nanh về phía tôi.

"Tiểu thư liệu có cho ta vinh dự được khiêu vũ với nàng không?" (Serina said: Khồng 🙂)

Anh ta hơi cúi đầu và đưa lòng bàn tay ra.

Tôi cố gắng nhìn anh ấy một cách bình tĩnh nhất có thể.

Tôi cố nhếch môi để cười, nhưng nội tâm đang gào thét từ trong ra ngoài.

Theo tiểu thuyết ban đầu, người được anh ta mời khiêu vũ đầu tiên phải là Julian chứ không phải tôi.

Cho dù anh ta có hỏi Juliana hay không, đó không phải là việc của tôi.

Vấn đề là bản gốc đã bị thay đổi và tại hoạ rơi vào người tôi.

Anh ta đang nghĩ cái quái gì vậy? Tại sao anh ta lại mời tôi nhảy?

Tôi không có cách nào biết được người đàn ông này đang nghĩ gì, vì vậy toàn thân tôi trở nên căng cứng.

P/s: U là trời, binh lính đâu mau hộ giá, có bình dấm sắp phát nổ 🤯

Còn tiếp