Bên trong sảnh tiệc thật ấm áp.
Trời không nóng đến vậy, nhưng tôi có thể cảm thấy mặt mình đỏ bừng.
Chiếc đèn chùm lấp lánh rực rỡ và sự phản chiếu ánh sáng của nó từ những bức tượng sáng bóng lộng lẫy khiến tôi phải nheo mắt và thậm chí là nhắm mắt lại. Khi tôi mở mắt ra, tôi và Juliana - thánh nữ vô tình bắt gặp ánh mắt của nhau.
Đôi mắt cô ấy mỉm cười với tôi.
Cô ấy có vẻ bận nói chuyện với những người trong đền thờ.
"Tiểu thư Melford, chiếc váy của cô thật đẹp."
Một giọng nói từ phía tôi thu hút sự chú ý của tôi. Đó là một nhóm các cô gái trẻ.
"Trang phục của người.... Người có thấy nó khá giống với Công tước Agernia không? Có phải hai người mặc đồ đôi không? "
Thật là một sự trùng hợp lạ thường. Thiết kế của chiếc váy tôi mặc giống với Alastair một cách tinh tế.
Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy bộ trang phục của anh ấy, tôi nghĩ nó trông giống của tôi nhưng tôi đã gạt bỏ suy nghĩ của mình khi cho nó là mơ tưởng. Không, không thể được.
"Không. Nó chỉ là ngẫu nhiên. "
"Ôi trời. Đó có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Trông hai người giống như một cặp đôi.... "
Cô ấy có vẻ tin rằng chúng tôi là một cặp đôi.
Tôi không buồn cố gắng thuyết phục cô ấy.
Tôi lo ngại về việc thanh minh sẽ phản hiệu quả. Tôi quay đầu về phía Alastair.
Một cách tự nhiên, rất nhiều quý tộc vây lấy anh. Alastair hiếm khi tham gia tiệc tùng, vì vậy rất nhiều quý tộc muốn được diện kiến với anh ta.
"Hai người đang hẹn hò?"
Một cô gái trẻ không kìm được sự tò mò hỏi thăm; bạn của cô ấy đã trừng mắt nhìn vì cách cư xử thiếu tế nhị của cô ấy. Nhưng cuối cùng, cả hai đều nhìn tôi với ánh mắt tò mò đầy mong chờ câu trả lời của tôi.
"Không. Chúng tôi chỉ là bạn từ thời thơ ấu, "
Tôi nói một cách khô khan.
Đôi mắt lấp lánh của các cô gái trở nên hụt hẫng đi vì thất vọng trước câu trả lời chua chát của tôi.
Nhiều người khác giả vờ không nghe trộm đã thở phào nhẹ nhõm.
Alastair có tài năng làm say đắm lòng người.
Nhờ đó, các quý cô tiếp tục bay về phía anh ta.
- "Chắc hẳn cậu rất vui khi được nổi tiếng như vậy, phải không?"
Khi chúng tôi còn nhỏ, tôi đã nhìn và trêu chọc anh ấy về danh tiếng của anh.
- "Vậy thì cậu định làm gì? Đến tôi còn không nổi tiếng bằng cậu. "
Tôi tặc lưỡi trước vẻ mặt không hài lòng của anh ta.
Đó là một kỷ niệm từ thời thơ ấu của tôi.
"Người đang nói về cái gì vậy?"
Những cô gái trẻ đang trò chuyện bên cạnh tôi thì có ai đó hỏi tôi.
"Tôi đang băn khoăn không biết Tiểu thư Melford sẽ mặc thiết kế nào của Quý bà Blanche. Đó là một chiếc váy rất tinh tế. "
Đó là Erzea Sylvania.
Cô ta là bạn của nữ chính Juliana.
Nếu mọi thứ diễn ra theo câu chuyện gốc, thì cô ấy hẳn rất mê muội vì Alastair và căm ghét Serina - người anh ấy yêu.
Mục đích của cô ta là cản trở kẻ thân cận với người mình thích, đó chính là Serina và can thiệp vào cuộc sống của tôi trong khi cô ta lại thông báo cho Juliana về mọi thứ.
"Cảm ơn, tiểu thư Sylvania. Chiếc váy của tiểu thư Sylvania cũng rất đẹp. "
"Nhân tiện..... hai người mặc đồ đôi à?"
Ặc.
Cô ta cố tiếp cận tôi chỉ để hỏi điều này à? Cô ta cũng có phản ứng giống như những cô gái trước đó.
Trang phục của chúng tôi có giống nhau à?
"Đó chỉ là một sự trùng hợp."
Sự từ chối của tôi không có vẻ gì là đáng ngờ, và tôi cười rạng rỡ — chủ yếu là vì tôi thích nhìn khuôn mặt cô ta cau lại do tính cách khó chịu của cô ấy.
"Nhưng có phải trang phục của hai người quá giống nhau đến mức nó chỉ là một sự trùng hợp đơn giản không?"
"Vậy quý cô đây muốn tôi phải nói cái gì? Tôi trả lời không vì nó không phải vậy. Và nếu chúng tôi thực sự là một cặp đôi, thì không có lý do gì để che giấu nó, đúng chứ? "
Tôi quay người và kín đáo liếc nhìn quần áo của Alastair.
Anh quay đầu lại.
Ekk! Trái tim tôi nhảy lên. Anh ấy bắt gặp tôi đang nhìn chằm chằm.
Đôi môi đỏ mọng của anh vẽ một đường hài lòng.
Tôi quay lại ngay.
Erzea Sylvania lại lọt vào tầm mắt của tôi.
"Tôi xin lỗi vì sự hiểu lầm, Tiểu thư Melford. Nhưng tốt hơn hết cô nên cẩn thận vào lần sau. Nếu các bộ quần áo giống nhau, Công tước có thể sẽ thấy khó xử. Tôi chỉ nói điều này bởi vì tôi chỉ lo lắng về danh tiếng của cô. "
Cô ta đang lo lắng cho tôi á? Vớ vẩn.
Cô ta đang trách móc tôi một cách tinh vi rằng chiếc váy của tôi giống của Alastair
Tại sao lại là lỗi của tôi khi Quý bà Blanche chính là người thiết kế chiếc váy của tôi?... Chắc chắn là không?
Theo như tôi biết, Alastair cũng nhận quần áo của mình tại phòng thay đồ của Quý bà Blanche.
Rất có thể Quý bà Blanche đã cố tình tặng một bộ đồ tương tự cho Alastair.
Hẳn Quý bà Blanche nghĩ rằng có điều gì đó giữa Alastair và tôi.
Thật khó chịu. Tôi không nghĩ rằng một sự cố lớn như vậy sẽ xảy ra bởi vì tôi đã không buồn để ý đến những bộ trang phục khác của bà ấy.
"Cô không phải lo lắng về điều đó. Tôi biết Công tước của Agernia không cảm thấy xấu hổ vì những điều nhỏ nhặt này và ngài ấy cũng không quan tâm. " Chỉ có cô ta là người duy nhất nhạy cảm.
Lông mày của Erzea nhướng lên.
Cô ta nhanh chóng mở chiếc quạt của mình ra, cố gắng che đi biểu cảm cau có của mình.
"Và nếu cô cứ nói rằng chúng giống nhau.... Tôi nghĩ điều đó sẽ gây xúc phạm đến Quý bà Blanche ".
Mọi nghệ sĩ đều muốn tác phẩm của họ trông sáng tạo và độc đáo, đặc biệt là khi nói đến Quý bà Blanche, người có lòng tự trọng cao về tác phẩm của mình.
"Bà ấy nói rằng chiếc váy này là một trong những kiệt tác của bà ấy mà chỉ có thể đếm chúng được trên đầu ngón tay trên một bàn tay của bà ấy. Bà ấy sẽ trông như thế nào khi nghe lời đánh giá của cô về tác phẩm của bà ấy chứ? "
Lời nói của tôi đã gây chú ý trong hội trường.
Một vài cặp mắt hướng về phía Erzea, nhưng sau đó họ lập tức cụp mắt xuống.
Không khó để lay chuyển những người hay thay đổi.
"Ôi trời! Đây có phải là chiếc váy do chính Quý bà Blanche thiết kế không? "
"Một trong những chiếc váy hiếm hoi được may bởi Quý bà Blanche..."
Cái nhìn lo lắng của họ chuyển sang thở hổn hển và cảm thán
"Nhưng Tiểu thư Melford...."
"Thiếu gia Mikhail Melford đến!"
Tôi hướng ánh mắt nhìn ra cửa.
Erzea đang nói, nhưng cứ như thể một con ruồi bay vo ve.
Tất cả những âm thanh và tiếng động của sảnh tiệc mờ đi không thể phân biệt được.
Thần kinh của tôi căng thẳng. Sau khi rời khỏi dinh thự Melford, tôi đã viết cho anh ấy rất nhiều lá thư.
Tôi thực sự lo lắng về anh ấy, vì vậy tôi đã viết một vài lá thư, cảm thấy có lỗi vì Công tước Melford sẽ trừng phạt anh.
[Em xin lỗi.]
[Anh có sao không, anh?]
Câu này được lặp đi lặp lại vô số lần.
Mỗi khi tôi viết ra từng con chữ, tôi như thể có gai trên cây bút mà tôi cầm trên tay; tay tôi đau đớn trong cảm giác tội lỗi.
[Ta không sao.]
Tôi biết anh ấy chỉ đang cố gắng xoa dịu tôi.
"Tôi sẽ nói chuyện với mọi người sau."
"Thưa tiểu thư?!"
Erzea khóc như thể cô ta không tin những gì mình nghe thấy và cho rằng điều đó thật vô lý. Tôi lướt qua họ.
Còn tiếp