Chương 33-1

Liệu tôi có yêu anh không?

Tôi cười trong vô vọng.

Thật không may, ngày đó chưa đến thì anh đã bị tẩy não.

Nếu tôi yêu anh, tôi sẽ rất đau khổ.

Này.

Ngay cả khi đồ trang sức đẹp và bạn có thể bị mê hoặc bởi nó, nhưng nó cũng vô ích nếu nó là đồ giả.

Tôi sẽ không mảy may bận tâm đến nó nếu đồ trang sức là giả.

Tôi sẽ chỉ nhìn ngắm.

Chỉ có điều thực tế mới có ý nghĩa.

Tôi không có ý định đùa giỡn với một tình yêu giả tạo sẽ bốc hơi ngay khi tôi giải phóng sự tẩy não.

"Không, không hề."

Rõ ràng đó là một tuyên bố bốc đồng.

Tôi đã phủ nhận lời nói của anh ấy.

Alastair cũng mong đợi phản ứng của tôi; một khi anh ấy không phải tuân theo Melford nữa, tình yêu của anh ấy dành cho tôi cũng sẽ biến mất.

Alastair cũng sẽ gặp rủi ro đáng kể.

Một khi bà ấy biết việc tẩy não của anh đã được dỡ bỏ, Công tước xứ Melford sẽ cố gắng loại bỏ Alastair trước khi trút giận lên tôi.

Alastair cũng vậy. Anh có một mối hận thù không thể phủ nhận không thể làm lu mờ trước Công tước xứ Melford.

Con rối đã trốn thoát nằm ngoài lòng bàn tay của Công tước, người từng là chủ nhân của con rối ấy...

Rõ ràng, họ sẽ cố gắng loại bỏ nhau.

Điều này có thể đoán trước được; Có lẽ chính Alastair cũng biết, nhưng tôi không buồn nói ra.

Khi tôi im lặng, một tiếng thở dài thoát ra từ anh ta.

"Hãy ngừng nói về điều này, Alastair. Chúng ta chỉ đang lặp đi lặp lại những điều giống nhau và đó không phải là điều có thể giải quyết ngay lập tức ".

"····"

"Và đây chỉ là một giả định về việc tôi nghĩ rằng mọi thứ sẽ diễn ra; nếu mọi thứ diễn ra như anh nói, không có gì nằm ngoài suy đoán. "

Anh nói rằng anh sẽ yêu tôi ngay cả khi việc tẩy não của anh được xoá bỏ?

Sau đó, vấn đề là gì?

Thái độ vô liêm sỉ và trơ trẽn khiến Alastair mất lời.

"Bây giờ đến lượt anh trả lời các câu hỏi của tôi, Alastair. Tại sao anh lại đến biệt thự? "

* * *

"Thưa Công tước, tiểu thư, ngài ấy đã trở về biệt thự."

Khoảnh khắc tôi nghe tin đó trái tim tôi như chùng xuống.

Trong phút chốc, tôi có cảm giác như bị kéo từ trên đỉnh tháp xuống, rơi xuống vực thẳm vô tận.

Tại sao? Tôi muốn hỏi, nhưng tôi đã bịt miệng lại. Có quá nhiều điều khó tin để tiếp thu, nhưng 'tại sao'... nếu tôi hỏi điều đó chẳng phải chứng tỏ tôi không có lương tâm sao?

- Anh đã cố gϊếŧ tôi. Hai lần.

Giọng nói buộc tội của cô ấy vang lên bên tai tôi như ù tai.

Nó dày vò tôi như thể nó không bao giờ có ý định buông tha tôi.

Tuy nhiên, tôi không thể không nghĩ rằng mình đáng phải đau khổ.

Tôi nghi ngờ lời nói của Seri. Nhưng tôi lại không nhớ chuyện gì đã xảy ra vào những ngày mà cô ấy nhắc đến.

Tôi đã cố gắng nhớ những gì đã xảy ra vào thời điểm đó, nhưng tôi không thể nhớ bất cứ điều gì. Khác với một câu chuyện ngắn mà tôi nghĩ đến.

Nhưng ngay cả đó cũng là một ký ức mờ mịt.

Trời nhiều mây như thể được bao quanh bởi sương mù.

Mày phải nhớ kĩ.

Nếu không, tôi không thể làm bất cứ điều gì đúng, cho dù đó là lời bào chữa, giải thích hay xin lỗi.

Sau đó Serina rời đi.

Cô ấy đã run rẩy và sợ hãi.

Có lẽ cô ấy sẽ ra đi... mãi mãi.

Bây giờ cô có thể đã phát ốm với anh và ghét phải chạm mặt anh.

Anh vội vã đi đến dinh thự của Công tước Melford.

Đến nơi mà anh ta ghê tởm. Nhưng anh phải giữ lấy cô.

Người chào đón anh ở nơi anh vội vã chạy đến không phải là Serina.

"Ngươi đã đến?"

'.........'

"Có vẻ như ngươi đến đây để gặp Serina."

Mặc dù đã rời khỏi Melford, nhưng anh ta không bao giờ thực sự trốn thoát được. Anh vẫn bị mắc kẹt ở đây.

Lý do liên quan trực tiếp đến Serina.

"Nhưng phải làm thế nào đây? Ngươi không thể gặp con bé bây giờ. "

"......Tại sao?"

Có lẽ nào Serina từ chối gặp anh ta?

Vậy tôi phải làm thế nào?

Nếu cô ấy tiếp tục từ chối, tôi có nên bí mật đi qua từ cửa sổ phòng của cô ấy?

"Đứa trẻ đó đang bị trừng phạt vì đã thực hiện những hành vi sai trái của mình."

"Hửm? Điều đó nghĩa là gì?"

Công tước Melford nhìn anh với ánh mắt xuyên thấu và mỉm cười.

"Đứa trẻ hiện đang ở trong Phòng ảo giác. Nó sẽ thưởng thức nến hương rất lâu đấy, nhất thời khó có thể tỉnh lại."

Những lời nói khiến tôi phản ứng một cách nhạy cảm.

Serina, cô đang ở trong đấy.

Sảnh ảo giác.

Nến hương.

Serina.

Anh không phải là người có đầu óc chậm chạp.

Không, đúng hơn là về mặt phương diện này rất xuất sắc.

Đương nhiên là có thể hiểu được lời nói của bà ta ngay lập tức nhưng những lời nói của Công tước và tổn thương tinh thần ngày trước của anh khiến anh run rẩy, anh có thể hình dung được tình trạng của cô và nhìn thấy bản thân mình trong đó.

"Ba mươi phút đã trôi qua kể từ khi ngươi đến. Đứa trẻ sẽ xảy ra chuyện sau khoảng hai tiếng rưỡi."

"Thế nào······."

Ba tiếng...

"Dừng lại."

Đó là khoảng thời gian tra tấn đối với bản thân cô, nhưng hương thơm...

Không đời nào cô có thể chịu đựng được, người không có khả năng miễn dịch với nó.

Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy phát điên... Không, điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy cố gắng tự tử?

Một khi đã ở trong đó, con người sẽ phát điên.

Tôi biết rõ điều đó sau nhiều năm kinh nghiệm.

Tôi ghét phải nghĩ về điều đó, nhưng trong trường hợp xấu nhất... cô ấy có thể chết.

"Ngươi không muốn Serina chết."

Nếu trái tim của tôi không bị điều khiển, tôi có thể bẻ gãy bà ta bằng vũ lực.

Tôi muốn, nhưng không thể.

Vì sự tẩy não chết tiệt!

Đầu tôi đau dữ dội như thể nó sắp vỡ ra.

Tôi thậm chí không thể đứng thẳng.

Đó là một hiện tượng xuất hiện khi trái tim anh muốn tấn công Công tước và tràn ngập sự thù hận đối với bà ta.

Tôi không có cơ hội đánh bại bà ta trong trạng thái này.

"Cô ấy không được miễn dịch. Tính mạng của cô ấy có thể gặp nguy hiểm. "

Tất cả những gì tôi có thể làm là cầu xin.

***

Đọc truyện sớm nhất tại truyenhdt.com by BATIEN

Còn tiếp...