Chương 6

11.

Còn nửa tháng nữa là đến lễ đăng cơ, do phải tổ chức thêm cả lễ thành hôn nên ai ai trong lâu đài cũng bận rộn.

Trừ tôi- người duy nhất rảnh rỗi cả ngày chỉ loanh quanh trong cung điện để tìm thú vui. Cái nơi này cũng lạ, rộng lớn đến thế mà chẳng có lấy một khu giải trí nào, chắc tôi đòi hỏi quá. Kiếm đâu ra một nơi như thế ở lâu đài của Thú Vương chứ?

Giờ tôi mới để ý, ở phía cửa có một thùng thư không hề hợp với phong cách trang trí của nơi đây. Khoa học kĩ thuật phát triển đến mức người ta đang tìm cách để quay trở về thời xưa với cái hộp thư lỗi thời như này sao? Tất nhiên, tôi cũng là con người mà, cũng có lòng hiếu kỳ. Vật lạ trước mắt thì tại sao lại không mở ra xem? Bên trong có một đống thư viết tay rơi ra khi tôi loay hoay tìm cách mở.

Những bức thư đã hoàn toàn kéo tôi khỏi giấc mộng đẹp về một đám cưới trong mơ.

Toàn bộ bức thư là những lời chửi rủa, bất mãn với tôi- Vương phi tương lai.

Là hoàng tộc mạnh nhất, mạnh hơn các quốc gia khác, đặc biệt là Giang Mục, người có thể nói là thiên tài, nhưng hiện tại lại muốn kết hôn với một người phụ nữa không có địa vị, tiền bạc, thậm chí là siêu năng lực.

Dân chúng bắt đầu hoài nghi rằng liệu có phải Giang Mục coi vận mệnh quốc gia này là trò đùa, coi dân chúng là những quân cờ để quấn vào vòng xoáy của những nguy hiểm rập rình bởi những quốc gia khác đang nhắm đến hay không? Liệu rằng vị vua tương lai này có đáng tin cậy để chống lại những điều đó?

Những lời đánh giá, phán xét về tôi thậm chí còn kinh tởm hơn.

Tôi như thể rơi vào mớ hỗn lộn, tâm trí bị xào xáo bởi hàng đống thông tin khác nhau như một cú sốc bất thời không thể chống đỡ. Tôi chưa kịp hoàn hồn thì đống thư trên tay đã bị Giang Mục giành lấy. Hắn chỉ liếc qua nội dung rồi vứt nó lại chỗ cũ.

"Giang Mục tôi cưới ai không cần đến ý kiến của người khác, hơn nữa dù không có ai đứng về phía tôi, tôi cũng có thể tự mình dẫm nát chúng như một con kiến."

Thiếu niên có sự kiêu ngạo của một cậu bé và phong thái độc đoán của một vị vua xuất hiện đồng thời trong đôi mắt. Những điều mà hắn tạo ra cho đất nước này, những cống hiến mà người khác không thể nhìn thấy tôi đều đã chứng kiến tất cả. Tại sao những lời nói lúc nãy của hắn lại khiến tôi cảm thấy chua chát thế này...?

"Em xin lỗi... Xin lỗi vì đã khiến anh rơi vào cảnh bị dân chúng nghi ngờ, em rất khó chịu..."

Giang Mục xoa đầu tôi bật cười: “Anh cho em xem một thứ, đồ ngốc.”

Hắn kéo tôi đến đại sảnh trung tâm với các khối gạch trong suốt đa dạng các hình thù và phụ kiện, ở dưới ánh mặt trời trông chúng như thể phát quang khiến một vùng trở nên chói lòa.

"Đây là thứ mà dân chúng gửi đến hàng năm cho người nhà họ Giang, người nhà anh đều sẽ dùng thủ đoạn đặc biệt để thu nhỏ chúng lại, đặt vào đây."

Tôi cúi đầu xuống, và có những đồng tiền vàng từ các thời kỳ khác nhau, chocolate được gửi bởi những đứa trẻ, một bông hoa màu đỏ và những thông điệp khác nhau...

"Anh có biết lúc nào lễ vật được gửi đến nhiều nhất không?"

Tôi ngẩng đầu thắc mắc nhìn Giang Mục.

"Chính là lúc cha tuyên bố anh chính là thái tử." Hắn nhìn những khối trong suốt với vẻ mặt vô cùng tự hào.

Chẳng biết từ bao giờ mà chúng tôi chuyển thành cách xưng hô này... phải chăng là sự thấu hiểu về hoàn cảnh của đối phương khiến cả hai đều muốn kéo gần khoảng cách.

"Anh sẽ được mọi người ủng hộ và trở thành thú vương xuất sắc nhất của Giang gia, em có tin không?

Tôi dứt khoát gật đầu. Tin chứ, người trước mắt có đủ những phẩm chất tuyệt vời vậy mà.

"Ngoài ra... anh cũng muốn trở thành người biết cưng chiều vợ như cha...". Giang Mục cúi đầu ngại ngùng khi nhắc đến chữ "vợ".

Ngay lúc này, khối gạch trên cao đột nhiên vỡ vụn, một kim bạc lao thẳng xuống hướng về phía tôi. Giang Mục đã cố gắng kéo tôi đi nhưng kim vẫn ghim sâu vào cánh tay tôi.

12.

Chẳng biết tôi ngất đi từ lúc nào, trong lúc đang mơ màng giọng của Giang Mục phía ngoài của đang mất không chế mà nổi giận khiến tôi tỉnh ngay tức khắc:

"Tìm người khác. Không có phương pháp? Ngươi thử nói một lần nữa xem ta có cho ngươi cút ra khỏi đây không?

Tôi khàn giọng nhẹ gọi: "Giang Mục..."

Bên ngoài tựa hồ yên lặng vài giây, hắn vội đẩy cửa vào, khuôn mặt tái nhợt pha chút tức giận.

"Em tỉnh rồi à? Trong người thế nào? BÁC SĨ ĐÂU?" - Giang Mục hét lớn rồi nắm lấy tay tôi áp sát vào hắn lúc đó tôi mới nhận ra người mình rất nóng.

Tôi cau mày: “Giang Mục, em không sao cả, đừng hét. Anh bị bệnh à?”

"Cơ thể em xảy ra vấn đề khiến dị năng của anh cũng chập chờn theo, em khó chịu chỗ nào?" Hắn cuống quít hỏi, tay không ngừng xem xét người tôi.

"Không sao đâu, chỉ là hơi yếu một chút. Anh mới là người cần được quan tâm kìa, về nghỉ một chút đi." - Tôi vươn người xoa đầu Giang Mục. Hắn kéo tay tôi xuống nắm chặt.

"Anh không muốn." - Sắc mặc của hắn rất tệ. Thiếu niên đứng lên, cởϊ áσ rồi ôm tôi từ phía sau.

"Nghe lời, cơ thể em lạnh quá. Bác sĩ nói nếu nhiệt độ của em không tăng..." - Giang Mục cúi đầu xuống để tôi không nhìn thấy biểu cảm hắn, nhưng tôi lại cảm thấy một vệt nước chảy dài trên cổ mình...

Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc xoa tai hắn trấn an, đuôi dài của thiếu niên nhẹ quấn lấy người tôi. Giang Mục ngủ thϊếp đi lúc nào không hay nhưng tay hắn vẫn một mực ôm chặt lấy tôi.

13.

Hai ngày nữa chính là hôn lễ.

Những tin tức liên quan đến việc tôi bị kim bạc tấn công, hắn chỉ nói có người cố ý đột nhập vào lâu đài, các chuyện khác đều không tiết lộ.

Nhưng tôi không thực sự quan tâm, so với những việc như vậy thì hôn lễ sắp tới có lẽ đang chiếm trọn tâm trí tôi. Ngoài hoa hồng đã nở rộ, tôi còn trồng một ít cỏ mèo để làm một bó hoa tặng Giang Mục vào đêm tân hôn.

Có thể do mát tay, những thực vật do chính tay tôi trồng luôn có chu kỳ sinh trưởng ngắn hơn nhiều những loại khác, từ thân đến cành lá đều toát lên sự khỏe mạnh. Người hầu mang đến rất nhiều loại hoa nhưng rất nhanh bị khô héo, lạ thay chỉ cần tôi chạm vào một chút, những loại hoa kia như thể tái sinh, một lần nữa nở rộ, thậm chí còn tươi tắn hơn ban đầu.

Chậc... Chẳng lẽ là dị năng?

Qua một lúc lật sách tìm kiếm, cuối cùng lại chẳng thu được kết quả gì. Những dị năng tôi đọc được cũng chỉ ghi lại những dị năng xuất phát từ cơ thể của chính thú nhân, là một loại tiềm năng.

Ví dụ như Giang Mục, người có tốc độ và thể chất khỏe mạnh của một con hổ. Hay Ứng Thư, người có giác quan nhạy bén của một con rắn và có chất độc làm tê liệt thần kinh...

Hay dị năng đã được tôi phát triển theo một nhánh hoàn toàn mới?

Cảm giác của tôi khi thử năng lực mới... có thể nói là vừa lạ vừa thích lại pha chút thất vọng. Dị năng chỉ có thể chữa lành thực vật, cũng không có gì đặc biệt. Là phần cuối của chuỗi thức ăn, thực vật dường như không quá mạnh mẽ... Suy đi tính lại, tôi quyết định không nói chuyện này cho bất kì một ai nghe, muốn để dành bí mật này vào đêm tân hôn cho hắn có chút bất ngờ khi chứng kiến vườn hoa vì hắn mà nở rộ.

14.

Cuối cùng... ngày này đã tới. Ngày hôn lễ diễn ra.

Tôi tỉnh giấc giữa căn phòng trống rỗng. Đồng hổ điểm đúng giờ tiếng chuông reo, cũng may bây giờ chưa phải quá muộn. Bình thường thì phải có người gọi tôi rồi chứ? Tôi thử mở cửa lại phát hiện... mình bị khóa trái?!

Kêu cả nửa ngày, cửa thì cũng đập rồi. Không một ai đáp lại lời tôi cả. Ngoài cửa sổ chỉ thấy toàn mây là mây, vài chục tầng cao bất tận, tiếng chuông đăng cơ làm tôi lo lắng đến mức mặc váy cưới rồi nhảy ra ngoài. Ngay lúc tôi tưởng mình sắp ngã, thân và lá của một ngọn cỏ cao hơn chục mét đỡ lấy tôi. Tôi trườn xuống theo đám lá và loạng choạng đi về phía sau khán phòng, nơi tôi thấy Giang Mục mặc trang phục lộng lẫy, tay cầm quyền trượng và cúi đầu nhận vương miện vị vua tiền nhiệm.

Sau đó hắn bình tĩnh bước lên sân khấu: “Về phần tin đồn ta có vị hôn thê trước đây, xin nhất trí phản hồi. Điều này thật vớ vẩn.”

Hắn nói câu này một cách vô cảm, như thể đang nói về một điều bình thường.

Người dân bên dưới reo hò, ai cũng biết ơn vì có được một vị vua sáng suốt và có tầm nhìn xa trông rộng.

Giang Mục, hắn cho tất cả mọi người hy vọng nhưng lại tự tay chặt đứt mong đợi của tôi.

Như một con mèo bị bỏ rơi, tôi yên lặng trở về phòng của mình, thất thần nhìn bó hoa chuẩn bị cho hắn mà ngẩn người. Tôi vì hắn mà chăm chỉ học cắm hoa cả tháng trời, từng những chi tiết nhỏ nhất đều chính tay tôi lựa chọn. Nhìn bó hoa lúc này như thể đang cười nhạo tôi tự mình đa tình.

Chạng vạng tối khi nghi lễ kết thúc cửa phòng tôi mới được mở ra.

Tôi như chết lặng đi khi bước tới cửa, một bó hoa hồng được gửi đến. Trên mảnh giấy có ghi: "Hôm nay nàng thật đẹp. -Ứng Thư-"

Bó hoa được gói rất kĩ càng. Người vì ta mà chuẩn bị loài hoa ta thích, ta vì Giang Mục tự mình làm khổ.

Tôi ôm bó hoa quay trở lại vào trong, đem bó hoa tự tay mình làm ném vào thùng rác không chút thương tiếc.

15.

Tôi muốn một lời giải thích từ hắn, là chính miệng hắn tự nói ra. Những bây giờ đã là đêm muộn... có lẽ Giang Mục không tới đâu nhỉ?

Vừa nằm vừa mân mê vòng tay hắn tặng, tôi dần chìm vào giấc ngủ.

Tôi giật mình tỉnh dậy, vòng tay lại đang phát sáng, một nguồn ánh sáng mạnh mẽ như thể hắn đang ở bên cạnh tôi.

Nguồn sáng nhẹ phản chiếu bóng hắn qua khe cửa khiến tôi chú ý.

Giang Mục ngơ ngác, trầm mặc một lúc lâu nhìn tôi tiến lại gần nhưng lại chẳng có phản ứng gì. Lúc tôi chuẩn bị xoay người trở lại giường, Giang Mục mở mạnh cửa kéo ta vào lòng. L*иg ngực ấm áp của hắn bao trọn lấy cơ thể tôi, mùi rượu nhàn nhạt tỏa ra.