Chương 50: Quy tắc Quái Dị ở tàu điện ngầm Hạnh Phúc (16)

“Đồ ăn bổ sung thể lực tới rồi, đều là miễn phí, mọi người mau tới ăn một chút gì đi, bổ sung một chút thể lực, bằng không liền không còn sức lực vận động.”

Một nhân viên áo xanh đẩy xe đẩy tới, tươi cười đẩy mạnh đồ ăn tiêu thụ.

Các dân bản xứ đều hiền lành cười đáp lại, lại không có một ai duỗi tay đi lấy đồ ăn.

Trên xe đẩy mang theo trà sữa ngọt lành, tản ra mùi hương mê người, sầu riêng thơm ngào ngạt lại đầy sức quyến rũ, dường như có thể vuốt phẳng mỏi mệt trong nháy mắt, còn có bánh bao múp míp, mềm thơm cùng dưa hấu cắt miếng nhỏ, đầy đủ mọi thứ từ đồ uống, trái cây, điểm tâm ngọt.

Ngửi được mùi hương ngọt ngào ấy, con mọt thèm ăn trong lòng Tề Sanh cũng bị điều động, nhịn không được mà muốn đi ăn uống thỏa thích.

Còn may Tề Sanh biết mình đã bị ô nhiễm, trong lòng có phòng bị, dụ hoặc của đồ ăn cũng không phải rất lớn, còn có thể nhịn.

Tay Hoắc Nam Nam hướng về phía xe đẩy nho nhỏ, Tề Sanh vội vàng động thủ bắt lấy, trong ánh mắt nghi hoặc của nhân viên áo xanh, Tề Sanh giải thích: “Nam Nam, không phải cô nói phải giảm béo sao? Sao lại có thể ăn mấy thứ này.”

Cô nâng giọng, như đang đối thoại cùng Hoắc Nam Nam: “Hơn nữa nơi này chính là tàu điện ngầm, sao có thể ăn những thứ có thể làm bẩn thùng xe chứ?”

Khi Tề Sanh nhìn thấy quy tắc thứ tư về ăn uống của thùng xe vận động liền phát hiện nó không khớp với quy tắc không thể ăn đồ ăn trên tàu điện ngầm trong hiện thực.

Khi chưa xác định quy tắc có thật hay không, cô sẽ đặt an toàn lên hàng đầu, tuyệt đối sẽ không ăn gì.

Khi nhìn thấy xe đẩy đồ ăn, cô càng xác định tuyệt đối không thể ăn!

Nếu là một chút đồ ăn vô vị thì Tề Sanh còn không thể tiến hành suy đoán chuẩn xác, nhưng đồ ăn trên xe đẩy nhỏ đều phạm vào tối kỵ.

Trà sữa quá mức thơm ngọt, mùi thơm hơn trà sữa bình thường rất nhiều, toàn bộ thùng xe đều là mùi trà sữa, mùi sầu riêng lại quá mức gay mũi, những thứ này đều thuộc về kiểu đồ ăn hương vị gay mũi, dù ăn trong tàu điện ngầm trong xe bình thường đều sẽ bị người ta trợn mắt giận nhìn, huống chi là ở quy tắc Quái Dị.

Còn có lúc ăn bánh bao múp míp kia rất dễ dàng bị rớt mảnh vụn, dưa hấu cắt nhỏ cũng rất khó để không chảy ra nước dưa hấu, những thứ này đều sẽ phá hư thùng xe.

Các dân bản xứ rõ ràng biết điểm này mới không dám ăn, nhưng vẫn bày ra nụ cười lễ phép với nhân viên áo xanh, làm Tề Sanh không dám tiến hành suy luận trước mặt nhân viên áo xanh, chỉ có thể nhắc nhở như vậy.

Rất nhiều người nghe hiểu lời Tề Sanh nói, đều buông đồ ăn trong tay xuống.

Nhân viên áo xanh tiếp tục nhiệt tình mời hàng: “Mọi người mau tới ăn đi, đồ ăn miễn phí bổ sung thể lực nha.”

Tề Sanh lui lui về sau, che cái mũi lại tận lực không ngửi thấy mùi đồ ăn tỏa ra, tránh cho nội tâm tiếp tục bị gợi lên du͙© vọиɠ ăn uống.

Đáy lòng cô sinh ra một cổ nghi hoặc.

“Hắn” sao có thể chỉ phóng thích du͙© vọиɠ nhạt như thế, dễ dàng bị chống cự vậy sao?

Tề Sanh quơ quơ đầu, mặc dù có thêm chút tinh thần, mức độ ô nhiễm 50% vẫn cực hạn chế năng lực tư duy của cô.

“Rột rột rột” Tiếng uống trà sữa từng ngụm từng ngụm vô cùng chói tai trong thùng xe yên tĩnh.

Tề Sanh nhìn qua, có hai người đang tùy ý uống trà sữa ăn bánh bao mập, còn có hai người vẫn luôn muốn động thủ nhưng bị đồng bạn bên cạnh đè lại.

Hai người ăn gì đó đúng là hai người lúc trước bởi vì sợ quỷ mà luôn bảo trì vận động!

Hai người bị đồng bạn đè chặt đôi tay cũng là người luôn bảo trì vận động!

Thì ra hố là ở chỗ này!

Sức dụ hoặc của đồ ăn có quan hệ với mức tiêu hao thể lực, bởi vì Tề Sanh chỉ nhảy nhảy vài cái ngay lúc đầu cho nên lực mê hoặc của đồ ăn rất nhẹ, dân bản xứ bởi vì gần như không vận động cho nên du͙© vọиɠ muốn duỗi tay cũng không có.