Tề Sanh niết khoai lát trong tay, muốn xé mở, tầm mắt lại bị máy kiểm tra an ninh hấp dẫn, nếu nói trạm tàu điện ngầm sợ người mang nguy hiểm vật phẩm vào, vậy máy kiểm tra an ninh trong phó bản Quái Dị rốt cuộc là đang kiểm tra cái gì?
Chỉ là vì bắt chước tàu điện ngầm bình thường sao?
Cũng không đúng, vậy không cần phải để bốn nhân viên ở chỗ này đi, rốt cuộc kiểm vé có máy kiểm vé, cũng không cần nhân viên, ở phó bản phòng ngủ 404, 8 điều tra viên chỉ trang bị một đạo sư quỷ thôi mà.
Tề Sanh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, chụp đồ uống trong tay Hoắc Nam Nam bên cạnh: “Đừng ăn!”
Tề Sanh hiểu kiểm tra an ninh cái gì rồi.
Lúc trước cô đã phân tích ra rồi, quy tắc thứ sáu nói “Đồ ăn có thể tùy tiện ăn” là để phục vụ cho quy tắc thứ bảy “Vĩnh viễn ở lại trạm xe điện ngầm”, biết rõ vĩnh viễn ở trạm xe điện ngầm đại biểu cho qua cửa thất bại, liền đại biểu kết quả mà quy tắc thứ bảy chờ mong tuyệt đối không phải một chuyện tốt.
Vậy quy tắc thứ sáu phục vụ cho quy tắc thứ bảy, mặc dù là sự thật, lại như thế nào có thể là thiện ý với điều tra viên!
Mấy thứ dao nhỏ hay vật sắc nhọn máy kiểm tra an ninh bình thường kiểm tra ra căn bản sẽ không trợ giúp cho qua cửa ở quy tắc Quái Dị.
Có thể thứ máy kiểm tra an ninh kiểm tra chính là trong bụng bọn họ có đồ của máy bán tự động hay không.
Mọi người sửng sốt vì tiếng la của Tề Sanh, động tác đều tạm dừng.
Tề Sanh không rảnh giải thích: “Ói ra nhanh lên!”
Xét thấy trước đó Tề Sanh bắt được gián, rất nhiều người vẫn tràn ngập tín nhiệm với cô, Tiểu Lam hất đầu gối vào bụng Trương Chí Dương bên cạnh giúp cậu ta ói ra.
Còn có vài người tự mình móc yết hầu thúc nôn, có mấy người lại nhìn mọi người như nhìn kẻ ngốc.
“Chỉ bởi vì một câu của nữ sinh này, liền tự mình hại mình như vậy, các người cũng quá mức tín nhiệm cô ta đi.”
Đều là người đã qua cửa phó bản người mới, có vài người thậm chí đã qua đến ba bốn ải, trong phó bản chưa bao giờ thiếu người thông minh, cũng chưa bao giờ thiếu người tự cho là thông minh.
Những người này vừa xem, còn vừa nhét khoai lát vào trong miệng, cứ như ăn khoai lát trong thế giới Quái Dị xong là có thể trấn an bất an nguy hiểm sinh mệnh vừa rồi mang đến, làm cả người tràn ngập năng lượng, muốn ngừng mà không được.
Lời hay khó khuyên quỷ muốn chết, thời gian có hạn, Tề Sanh chỉ có thể trợ giúp vài người gần nhất thúc nôn.
Có người nôn xong có ý giúp những người khác thúc nôn, nhưng có ba người tránh ở góc từng chút từng chút ăn đồ ăn vặt.
Người khác muốn mạnh mẽ thúc nôn, đều bị kia ba người linh hoạt trốn đi, trơn như cá chạch không bắt được.
Sau mười phút bận việc, mọi người đều dừng động tác, tùy ý cho ba người tiếp tục ăn đồ ăn vặt.
Dù là thúc nôn cũng không còn kịp rồi, đồ ăn vặt đã bị tiêu hóa.
Tiểu Lam giúp người cuối cùng hộc ra một đống nước chua, mới hỏi: “Cô xác định đồ ăn có vấn đề sao?”
“Tôi không xác định.” Tề Sanh nói ra quá trình suy luận của mình: “Nhưng trong tình huống không có logic vững chắc, gần như chỉ có thể suy luận.”
Ba người vây xem cười ha ha lên: “Chỉ bởi vì một suy luận, các người đã bị Tiểu Lam này đấm bụng? Ngay từ đầu còn tính có chút thông minh, nhưng Tiểu Hồng cẩn thận quá mức đi.”
Tề Sanh: “Nhưng vô luận tôi suy luận có chính xác hay không, nhưng chúng ta bảo trì bụng rỗng qua kiểm tra an ninh đều là lựa chọn tốt nhất, rốt cuộc không ăn cái gì thì chúng ta cũng có thể mang đồ vật đi mà ăn, ăn thức ăn xong bị tiêu hóa thì không còn cách phun ra.”
Ba người có chút hoảng loạn, buông khoai lát trong tay, ý đồ che giấu bất an trong nội tâm.
Thẳng đến bây giờ Tề Sanh vẫn chưa chắc là ba người thật sự lỗ mãng như vậy, đã biết có khả năng sẽ chết còn một hai phải mạo hiểm, đồ ăn vặt có lực hấp dẫn vô cùng lớn, hơn nữa càng ăn lực hấp dẫn càng lớn, chuyện ba người phía sau tránh né điều tra viên khác, có một phần công lao của đồ ăn vặt trong bụng.
Tề Sanh không hề phản ứng với bọn họ, đi đến chỗ kiểm tra an ninh.
Giống như lúc ngồi trên xe điện ngầm bên ngoài, cô qua cửa kiểm tra an ninh, không có việc gì xảy ra, biểu tình nhân viên áo xanh chết lặng, như là đã kiểm tra an ninh cho người ta vô số lần.