Chương 40: Quy tắc Quái Dị ở tàu điện ngầm Hạnh Phúc (6)

Sắc mặt Tề Sanh trầm trọng thở dài, nói: “Hai người lúc trước tiến vào trạm tàu điện ngầm hẳn là đã bị hoàn toàn ô nhiễm.”

Mọi người ồ lên, mọi người đều có kinh nghiệm qua phó bản, biết những lời này đại biểu cho cái gì.

Tề Sanh dừng một chút, nói ra kết luận của mình: “Chúng ta vào sai trạm tàu điện ngầm rồi, đây không phải trạm tàu điện ngầm có thể qua phó bản.”

Nữ sinh tóc đuôi ngựa: “Đúng vậy, chỉ có như vậy mới có thể giải thích điểm đáng ngờ!”

Còn có một ít người nhạy bén phát hiện những điểm mình hoài nghi dưới đáp án này đã được giải thích.

Rất nhiều người đều cảm thấy không đúng, nhưng rất ít người có thể quyết đoán đưa ra kết luận này, mọi người đều chờ sau khi tiến vào trạm tàu điện ngầm lại tìm cơ hội giải thích điểm đáng ngờ.

Ở trong mắt đại đa số điều tra viên, “Tiến vào trạm tàu điện ngầm” mới bắt đầu vào phó bản, đoạn trước chỉ là thu thập tin tức để sau khi tiến vào trạm tàu điện ngầm sử dụng, ai biết từ khi ánh sáng trắng sáng lên, phó bản quy tắc Quái Dị cũng đã bắt đầu rồi.

Tề Sanh giải thích với những người còn đang hoang mang.

“Thứ nhất, quy tắc nói đồ ăn trong trạm tàu điện ngầm là miễn phí, tùy tiện ăn, nhưng mấy cái máy bán đồ ăn thức uống tự động ở đây lại thu phí.”

Người đàn ông mặc tây trang: “Vậy chỉ có thể nói rằng quy tắc kia là sai, không phải trước đó cô còn nói quy tắc về nhân viên mặc đồ đỏ là sai sao? Có quy tắc sai lầm rất bình thường.”

Nữ sinh tóc đuôi ngựa lại đấm thêm một quyền, thành công làm người đàn ông mặc tây trang ngậm miệng.

Tề Sanh giải thích: “Cái quy tắc kia không phải là giả, bởi vì thu phí ở trạm xe điện ngầm kia là được, nếu thu phí, không cần thiết viết một cái quy tắc như vậy.”

Tề Sanh cũng thêm một quyền, lại lần nữa ngăn chặn người đàn ông mặc tây trang nóng lòng muốn mở miệng: “Đương nhiên, đây cũng có thể nói là hố trong quy tắc của "Hắn". Nhưng máy bán hàng tự động đều không thu phí, thử một lần là có thể biết, dưới tình huống bán hàng tự động máy thu phí, chúng ta căn bản không thể miễn phí thu hoạch đồ ăn, lại làm sao trái với quy tắc này dẫn đến cái chết chứ? Tôi nghĩ không có mà ngu đến mức phá nát máy bán hàng tự động. "Hắn" không cần phải làm điều thừa, lãng phí một quy tắc trên người vô dụng như thế.”

“Những quy tắc này cải biến thật ra là vì phục vụ cho điều thứ bảy, "Hắn" muốn mọi người vĩnh viễn an tâm mà ở lại trạm tàu điện ngầm, liền phải cung cấp đồ ăn, mọi người không thể mang theo rất nhiều tệ Quái Dị, cho nên chỉ có thể đổi máy bán tự động thành miễn phí, bằng không điều thứ bảy không có bất luận sức dụ hoặc gì.”

Nữ sinh vừa rồi muốn ở lại bừng tỉnh đại ngộ: “Chính là bởi vì không có đồ ăn, tôi sợ ở chỗ này đói chết mới từ bỏ ở lại.”

Tề Sanh gật đầu: “Đúng vậy, đây là phó bản để lại cho chúng ta điểm sinh tồn, chỉ cần phát hiện quy tắc trong phó bản xung đột với mục tiêu của ‘hắn’, là có thể phát hiện điểm không thích hợp, phó bản sẽ không thể không một chút nhắc nhở mà bố trí đường chết cho chúng ta.”

Dựa theo phỏng đoán trước mắt của Tề Sanh, điểm sinh tồn cần phải thiết kế nhất định là “Hắn” không thể vượt qua quy tắc, bằng không trực tiếp chém tất cả mọi người khi vừa đặt chân vào Quái Dị là được rồi.

“Thứ hai: Trạm tàu điện ngầm này thật sự quá sạch sẽ, giống cái mới như đúc.”

Nữ sinh váy LO hỏi: “Chuyện này có vấn đề gì sao? Thế giới Quái Dị mới tinh hình như không có gì dị thường?”

Tề Sanh không có nói ra chuyện An Diễn Tri nói cho cô biết, cảnh tượng trong phó bản Quái Dị đều là cảnh tượng chân thật lấy từ thế giới hiện thực, những người này rất có thể bị tăng hơi thở của “Hắn”.

“Cho nên, vừa rồi tôi đi hỏi nhân viên mặc đồ đỏ, ngày thường trạm tàu điện ngầm vận hành hay không vận hành, anh ta nói ngày thường vẫn vận hành, hơn nữa còn có rất nhiều, là bởi vì chúng ta tới mới không có người, nhưng mà trạm tàu điện ngầm hoàn toàn không có dấu vết đã qua sử dụng, chỉ có thể chứng minh nhân viên mặc đồ đỏ đang nói dối.”

Nữ sinh tóc đuôi ngựa lập tức phản ứng lại: “Cho nên vừa rồi người đàn ông mặc tây trang cũng phát hiện cái BUG này, anh ta lên tiếng nói đây là điểm trạm mới, là muốn nhắc nhở nhân viên mặc đồ đỏ đừng nói lỡ miệng, anh ta và nhân viên mặc đồ đỏ là một bọn!”

Cô ấy lại hai quyền đập trên mặt người đàn ông mặc tây trang, đánh mặt mũi anh ta bầm dập.

Có người nhìn không được: “Các người liền bởi vì những cái này liền nói anh ta là gián điệp sao? Có phải quá tàn nhẫn rồi hay không.”

Người đàn ông mặc tây trang mặt sưng mơ hồ không rõ giải thích: “Cho dù tôi suy luận sai, hoặc là không trùng với suy luận của cô, cô cũng không thể đánh tôi chứ.”

Tề Sanh lạnh giọng hỏi: “Vậy vừa rồi anh bỗng nhiên lên tiếng nhắc nhở cho nhân viên mặc đồ đỏ là vì cái gì?”

“Tội chỉ nói ra suy luận của tôi.” Người đàn ông mặc tây trang ngẩng đầu giải thích.