Chương 35: Quy tắc Quái Dị ở tàu điện ngầm Hạnh Phúc (1)

An Diễn Tri nghe tiếng điện thoại tút tút, vội vàng đi kiểm tra số điện thoại cố định, số điện thoại là đến từ cùng thành phố, vậy tiện hơn nhiều.

“Diễn Tri, người đối diện là ai, sao anh nói nhiều như vậy? Không sợ?” Chu Bác không có nói ra nửa câu sau, nhưng người nhậm chức ở chỗ này đều sẽ hiểu.

An Diễn Tri lắc đầu: “Tin tức ở trong tay cô ấy, là vũ khí sắc bén không nhằm vào ai, lấy thực lực của cô ấy, có được tin tức, ngược lại sẽ không sợ hơi thở, dù sao đi vào phó bản sẽ không chắc chắn phải chết mà?”

Làm An Diễn Tri tò mò là, rõ ràng lúc trong phó bản Tề Sanh có rất nhiều thứ đều có thể hỏi, nhưng mà khi đó Tề Sanh biểu hiện vô cùng sợ hãi với hơi thở của “Hắn”, trừ bỏ chuyện anh ta chủ động nói cùng với chuyện có quan hệ với qua phó bản, cũng không dám hỏi nhiều thêm nửa câu, hiện tại sao gọi điện thoại lại đây, hỏi nhiều về quy tắc trong phó bản như vậy.

“Chu Bác, có phải lần trước khi chính phủ hủy diệt phó bản có đạt được một công cụ trắc định hơi thở của "Hắn" hay không, tôi nhớ là sắp lưu chuyển đến chỗ này của chúng ta, xin cho tôi một chút, tôi cần dùng.”

Chu Bác gật đầu: “Chúng ta thường xuyên vào phó bản tay mới cứu người, cũng nên đề phòng bất trắc.”

An Diễn Tri câu môi cười cười, không giải thích.

Cúp điện thoại, Tề Sanh tra xét địa chỉ An Diễn Tri cho một chút, không có gì bất ngờ mà thấy được mấy chữ: Cục điều tra Quái Dị.

Đi từ buồng điện thoại ra, bỗng nhiên nổi lên một trận gió, cát sỏi thổi khiến tầm mắt cô có chút mơ hồ, không trung vẫn là một tảng gạch lớn màu đỏ.

Ba năm, nhưng cô vẫn rất khó thích ứng với biến đổi thời tiết mà thế giới Quái Dị mang đến.

Tề Sanh bước nhanh trên đường, tìm được một cái trạm tàu điện ngầm, vội vàng trốn vào.

Chung quanh cô có rất nhiều người tránh gió cát, có người đã bị gió cát thổi đầy mặt.

Bên cạnh cô là một cô gái nhỏ mặc váy LO, cô ấy đau lòng chà lau bụi đất trên váy lụa, trong miệng còn nói mãi: “Đắt như vậy sao mà dơ được.”

Nhìn thấy Tề Sanh nhìn mình, cô gái nhỏ cười đưa qua một miếng khăn ướt: “Tỷ tỷ, chị cũng lau một chút đi.”

Tề Sanh nói cảm ơn rồi lấy khăn ướt, muốn lau khô cát bụi trên mặt.

Khăn ướt cọ qua hai mắt nhắm lại, khi lại mở mắt là lúc, trước mắt đã là một mảnh trắng xóa.

Lại bị Quái Dị lựa chọn? Rõ ràng mới đi qua không đến một tuần mà! Rốt cuộc có nói đạo lý hay không! Không phải nói mấy tháng mới có thể vào quy tắc Quái Dị một lần sao! “Nơi pháp ngoại” nhất định là một cái buff giả dối!

Mảnh trắng xóa làm lơ chửi mắng của Tề Sanh, giây tiếp theo, trước mắt Tề Sanh đột nhiên biến đổi.

Vẫn là ở trạm ra vào của tàu điện ngầm, cũng không khác trạm tàu điện ngầm lúc trước là mấy, chỉ là toàn bộ trạm ra vào của tàu điện ngầm đều cổ xưa thêm vài phần, cái tàu điện ngầm mà quy tắc Quái Dị tuyển chọn ra cổ xưa hơn thế giới hiện thực cô đang sống nhiều.

Chung quanh cô cũng không thiếu người, Tề Sanh thậm chí còn thấy được cô gái nhỏ mặc váy LO kia.

Cũng có người phát hiện tình huống này, lớn tiếng dò hỏi: “Sao lại thế này, lần này là bắt tất cả những người tiến vào tàu điện ngầm như chúng ta vào phó bản sao?”

Lần này không phải phó bản người mới, nói cách khác, toàn bộ người bên trong đều là điều tra viên từng qua phó bản.

Tề Sanh quan sát bốn phía, khi cô tiến vào trạm ra vào của tàu điện ngầm chỗ có ấn tượng với mấy người, vậy mà đều ở chỗ này, ước chừng có hai ba mươi người đều tiến vào một cái phó bản.

Điều tra viên cũng không thường thấy, một cái trạm ra vào nho nhỏ lại tề tựu được nhiều như vậy sao?

Cô âm thầm ghi nhớ ở trong lòng, chuyện này có khả năng có quan hệ với quy tắc bị kích phát trong phó bản Quái Dị.

Có một chàng trai đứng dậy: “Mọi người đều là người từng đi qua phó bản, không cần hoảng, nhìn xem trên người mình có thêm cái gì không.”

Người đàn ông mặc tây trang ăn mặc áo sơ mi màu trắng không nhiễm một hạt bụi, đồng hồ đeo trên cánh tay và tây trang đang mặc vừa thấy liền biết là giá trị xa xỉ, nhìn như là một nhân sĩ tinh anh.

Ưu thế bề ngoài làm người đàn ông mặc tây trang nháy mắt hấp dẫn sự tin tưởng của mọi người, không ít người tiến sát về phía anh ta, Tề Sanh cũng động vài bước theo đám người.

Duỗi tay sờ vào trong túi, còn may thẻ thân phận vạn năng còn ở đây, trừ chuyện bên ngoài này, còn có hai mảnh giấy giống nhau.

Cô duỗi tay lấy hai món đồ có thêm ra, một cái là thẻ tàu điện ngầm, phía trên có bốn cái mảnh nhỏ, còn có một tờ là giấy A4 gấp lên.