“Mọi người đều xem quy tắc rồi ha, đều nói một chút cái nhìn với quy tắc đi.” Người đàn ông mặc đồ đen nói.
Giọng nói nam sinh văn nhược vẫn đang run: “Nghe nói..... Nghe nói quy tắc khi người mới tiến vào phó bản đầu tiên sẽ không bị ô nhiễm, cho nên những quy tắc này nhất định là sự thật.”
“Vì sao, vì cái gì tôi lại bị chọn vào nơi này.” Cô gái tóc ngắn lo lắng, không tiếng động khóc thút thít, lời nam sinh văn nhược nói cũng không làm trong lòng cô dễ chịu hơn chút nào.
Cô gái tóc dài đi qua, dịu dàng vỗ vỗ phía sau lưng cô ta, “Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ còn sống đi ra ngoài.”
Cô ấy rút khăn giấy trên bàn đưa qua: “Lau lau nước mắt đi, như vậy thì sao có thể đối đầu với quy tắc Quái Dị.”
“Cảm ơn cậu, cậu thật là tốt.”
Cô gái tóc ngắn ngừng khụt khịt, chà lau nước mắt chảy xuống trên mặt.
Nháy mắt, ngũ quan cô gái tóc ngắn bắt đầu căng phồng, đầu căng hết cỡ, sau khi chạm vào giường đệm liền ầm ầm nổ tung, cả người hóa thành một dòng chất lỏng màu đỏ, từ trên giường đệm, vặn vẹo chảy vào bên trong khe đất, nhưng mà chỉ trong một hai giây liền biến mất không còn.
Cô gái tóc dài sững sờ ở tại chỗ, kinh hô: “Đã xảy ra chuyện gì, tôi không có làm gì cả!”
Tề Sanh thử trả lời: “Có lẽ là bởi vì cô ấy trái với nội quy thứ năm, cô ấy phá hủy của công.”
Người đàn ông đồ đen bừng tỉnh: “Đúng vậy, khăn giấy là của công cộng, thuộc về hành vi phá hư của công!”
“Đây sao có thể tính là phá hư của công, đây không phải cố ý làm chúng ta tìm chết sao?” Nữ sinh choàng mũ oán giận nói.
“Đúng vậy, “Hắn” chính là không muốn cho chúng ta sống mà.” Người đàn ông trung niên mắng cười, trong giọng nói châm chọc chen đầy tuyệt vọng.
Những người khác bừng tỉnh, đúng vậy, “Hắn” trước nay đều không muốn cho chúng ta sống, chỉ là ngại với “Quy tắc” nên không thể trực tiếp xuống tay thôi.
Liên tiếp có hai người chết làm tất cả mọi người trở nên vô cùng suy sút, Tề Sanh cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, cô mạnh mẽ cho cổ vũ cho mình, nói: “Cho nên, đường sống ở trong tay chúng ta.”
Cô nhảy xuống giường đệm, đứng xung quanh cái bàn với mọi người, hỏi: “Cái thẻ thân phận trong quy tắc là cái gì, mọi người đã từng nhìn thấy chưa?”
Cô gái choàng mũ nhút nhát sợ sệt nói: “Loại đồ vật này hẳn là sẽ để ở trong túi của chúng ta.”
Tề Sanh liếc mắt nhìn cô ta một cái thật sâu, duỗi tay sờ vào túi áo, quả nhiên sờ được một tấm thẻ card.
Trên tấm card viết:
Thân phận: Học viên.
Mã số: 404202303
Chữ màu đen giống một đám sương mù ngưng tụ thành giọt nước vậy, phía trên không biết là dính vệt nước hay là vết máu, làm người ta sinh ra ghê tởm không hiểu sao từ đáy lòng, dường như xem nhiều thêm một cái liền sẽ bị hút đi linh hồn, Tề Sanh vội vàng nhét thẻ thân phận vào túi áo.
“Còn may có cái thẻ thân phận này, xem ra chúng ta có thể xác định cái nào mới là giường của mình.” Tề Sanh rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Người đàn ông đồ đen: “Có ý tứ gì, cô đang chỗ chúng ta tỉnh lại không phải giường của mình?”
Tề Sanh gật đầu: “Nói như vậy chúng ta khẳng định sẽ cảm thấy đây là giường của mình, nhưng mà mọi người xem quy tắc thứ tư đi: “Buổi tối cần phải ngủ ở trên giường của mình.”, như vậy chứng minh rất có khả năng chúng ta không ở trên giường của mình.”
“Không đúng mà, cũng có thể là sau đó chúng ta sẽ bởi vì nguyên nhân nào đó mà không thể trở lại trên giường của mình?” Cô gái tóc dài hỏi.
“Cũng có thể nói như vậy.” Tề Sanh lui về phía sau một bước, lộ ra giường đệm mình vừa nằm: “Nhưng mọi người nhìn xem trên giường mình viết cái gì.”
Lúc này mọi người mới phát hiện, trên đầu giường mỗi người đều có một mã số nho nhỏ, từ 01 đến 08, mà giường vừa rồi Tề Sanh nằm có mã số là 01.
“Phía sau thẻ thân phận của chúng ta đều cùng có một con số, hơn nữa vừa lúc đều là trong từ 01 đến 08 số, hơn nữa còn không có lặp lại, tôi nghĩ đây là mã số giường của chúng ta.”
“Cô chắc chắn không? Thứ này mà đoán sai có thể sẽ trực tiếp chết luôn đấy.” Cô gái tóc dài thở dài, trong giọng nói chứa đầy sợ hãi với cái chết.
“Đúng vậy, nếu đoán sai thì phải làm sao.” Nam sinh văn nhược cũng phụ họa theo, cậu ta cũng không biết cái gì là đúng, chỉ là hoàn cảnh khủng bố làm cậu ta hoài nghi hết thảy theo bản năng.
Tề Sanh cũng rất bất đắc dĩ, cô viết văn nhiều năm, lại thường xuyên viết đề tài trinh thám, trò chơi văn tự, vô cùng mẫn cảm với những chữ cái này, từ góc độ người viết tới xem, quy tắc thứ tư nhất định sẽ có vấn đề, nhưng mà quy tắc lại không cho phép “Hắn” gϊếŧ người dưới tình huống không có bất luận nhắc nhở gì.
Mà thẻ thân phận cùng chữ cái đầu giường lại vừa lúc trùng khớp, cho nên suy luận của cô hẳn là chính xác.