Chương 23: Quy tắc Quái Dị ở phòng ngủ 404 (23)

Sắc mặt đạo sư lạnh hơn, vẫn cho hai người ngồi xuống.

Khi đi học đạo sư lại thử vài lần, hai người đều vô cùng nhiệt tình mà tùy tiện trả lời câu hỏi.

Sau khi đạo sư phát hiện Tề Sanh và Tiểu Minh đều không lộ ra lỗ hổng, lúc dạy học cũng chẳng nói gì nữa, ngồi trên ghế đối mặt với hai người mà thất thần.

Thời gian tuyệt hảo, Tề Sanh nghiêm túc chải vuốt manh mối trong đầu, sợ để sót bất cứ một cái gì.

Trước mắt mới nhận thấy các vấn đề không đúng đều đã đươc giải quyết, phó bản bán hàng đa cấp, Lưu Nguyệt Nha nằm vùng, từ từ! Còn có một cái.

Những người xuất hiện ở cửa vào buổi tối ngày hôm đó, cô chắc chắn phải nghĩ đó là đồng bọn của đạo sư, là nhân tố quỷ dị sẽ uy hϊếp đến sự an toàn tính mạng của các điều tra viên, thậm chí từng nghĩ thứ nguy hiểm nhất chính là mấy người đó.

Nhưng mà ai nói người xuất hiện trong phó bản đều là đối thủ của bọn cô đâu, rõ ràng còn có một nhân vật đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, đó chính là các vị cảnh sát trợ giúp các cô.

Đạo sư vì để mọi người đi học nhiều hơn, hẳn là có thể học bao nhiêu tiết thì sẽ dạy bấy nhiêu tiết, sao có thể vừa mới học thêm 2 tiết đã thả Trương Chí về chứ

Mà các điều tra viên có mặt sau đó cũng chưa nói được mấy câu mà buồn ngủ quá độ rồi ngủ thϊếp đi, cô có thể tỉnh, chính là bởi vì thấy cảm giác buồn ngủ tới không thể hiểu được, mới cố ý không đắp chăn.

Quy tắc Quái Dị sao có thể có lòng tốt như vậy, lo lắng cho điều tra viên ngủ không yên buổi tối, nhất định là cơm chiều bị hạ thuốc, mà đạo sư chủ động kết thúc lớp học, là bởi vì Trương Chí lại tiếp tục đi học liền sẽ phát hiện một ít đồ vật, hoặc là bị một ít đồ vật phát hiện.

Từ cuộc trò chuyện trước đó nhìn ra được cảnh sát đang tìm tọa độ.

Giả thiết đây là bán hàng đa cấp ở thế giới hiện thực, sau khi cảnh sát xác định phạm vi, rồi kiểm tra từng nhà cũng là chuyện có thể xảy ra.

Chỉ là bị “Hắn” hạn chế, cảnh sát chỉ có thể xuất động vào buổi tối, nhưng bởi vì các cô đều bị mê choáng, không thể nào chủ động xin giúp đỡ, cảnh sát không thể phán đoán có phải phó bản bán hàng đa cấp hay không, mới mất đi cơ hội được cứu!

Vậy, đêm nay, cảnh sát còn đến sao? Phải chờ đợi cơ hội cảnh sát tới sao?

Chờ đến buổi tối, dù có khả năng vì biến cố này mà làm đạo sư tức giận dẫn đến cái chết, vẫn có thể bình yên được cảnh sát giải cứu.

Tề Sanh phát hiện, mình đang lâm vào rối rắm.

“Xem xét trạng thái chỉ thị.”

“Nha nha nha, suy nghĩ của chủ nhân bị nhiễu loạn, tuy rằng bình tĩnh tự hỏi làm cô triệt tiêu khả năng rối loạn trong tư duy, nhưng năng lực ra quyết định của cô đã giảm xuống trên diện rộng, rối rắm, mê mang, luôn là khuyết điểm nhân loại không tránh được, lần này có thể chạy thoát không? Thật là làm chúng tôi rửa mắt mong chờ.

“Mức độ ô nhiễm: 30%.”

Tề Sanh cắn răng, quả nhiên là bởi vì bị ảnh hưởng, bằng không cô tuyệt đối sẽ không lâm vào hối hận vì bỏ lỡ cơ hội.

Hít sâu mấy hơi, Tề Sanh buông bỏ tạp niệm, nhanh chóng bắt lấy ý tưởng thứ nhất trong đầu.

Vậy nếu cô không bị ô nhiễm, cô sẽ lựa chọn: Hành động!

Thứ cô ghét nhất chính là chờ đợi!

Sau khi lớp chiều chấm dứt, đạo sư tiến vào phòng bếp nấu cơm.

Bóng dáng cần cù chăm chỉ của ông ta hình thành đối lập khác một trời một vực với thế giới Quái Dị khủng bố.

“Dù phục vụ cho ‘hắn’, vẫn phải là một người làm công thôi.” Tề Sanh cười cười, chuẩn bị động thủ.

Tiểu Minh lớn tiếng nói: “Lưu Nguyệt Nha nói, cô ta đã sắp có thể đi ra ngoài rồi, vì cứu càng nhiều người không đi học như chúng ta, để lại cơ hội đi học cho tôi, cô đừng cản tôi!”

Tề Sanh không kiên nhẫn mà khắc khẩu: “Tôi nói này, không thể học thêm được, nói bao nhiêu lần mà sao các người vẫn không nghe, cậu xem không phải Trương Chí đã chết sao?”

“Trương Chí là bởi vì trái với quy tắc buổi sáng nên mới chết, Lưu Nguyệt Nha nói, học thêm không có quy tắc đó, chúng ta đi học mới càng an toàn!”

Tiểu Minh dầu muối không ăn, xô đẩy Tề Sanh xong liền đi về phía trước: “Không được, có phải do cô muốn đi học thêm một mình cho nên mới không cho tôi đi hay không, tôi hiện tại liền phải đi học thêm!”

Âm thanh cãi nhau ngoài cửa làm đạo sư cong khóe miệng lên, hai người không ngừng nhắc tới “Lưu Nguyệt Nha” làm ông ta thả lỏng cảnh giác.

“Xem ra thành tích lần này của con nhóc kia không tồi, mình cũng có thể được chia không ít công lao.” Đạo sư hưng phấn trong lòng.

Vốn tưởng rằng điều tra viên được phân phối lần này là xương cứng khó chơi, ai biết vẫn là không qua được cánh cửa nghi kỵ nhau của con người.

“Ầm”

Cửa phòng bếp bị mở ra, Tiểu Minh lôi cánh tay đạo sư: “Đạo sư, hiện tại chúng ta liền đi học thêm!”

Cậu ta quay đầu lại nhìn về phía Tề Sanh, tràn đầy phiền chán: “Đừng đi theo tôi!”