Chương 25: Phán quyết cuối cùng của thị trấn Olive (16)

“Bailey. Will…”

“Claude. Johnson…”



“Franz. Ferdinand.”

Anh dừng lại một chút, rồi lướt qua cái tên đó, theo trí nhớ khoanh tròn một cái tên khác, cảm xúc bỗng trở nên u ám.

“Két” một tiếng, cánh cửa sắt nặng nề mở ra, bác sĩ Scott bước ra khỏi cổng nhà tù tạm cùng hai binh sĩ.

Bầu trời xám xịt, đã mấy ngày liền không có ánh nắng. Scott quay đầu nhìn lại tòa kiến trúc kỳ dị phủ đầy rêu mốc này, trong lòng vẫn còn một cảm giác bất an khó tan biến.

Ông lại quay mắt nhìn về phía trước, đó là một khoảng đất hoang rộng lớn, xa xa theo con đường nhỏ có một khu rừng đen sì, nơi ấy luôn vang lên những âm thanh xào xạc không ngừng.

Ông hắng giọng, nói với hai người lính: “Tôi có thể tự về được, đường quanh thị trấn tôi rất quen thuộc, không cần làm phiền hai người.”

Hai người lính vẫn đứng im không nhúc nhích, thậm chí không liếc mắt nhìn ông một cái.

“Tôi nói!” Scott nâng cao giọng, “Tôi tự đi được, không cần các anh hộ tống!”

Hai binh sĩ vẫn nhìn thẳng về phía trước.

Scott chợt hiểu ra, chắc hẳn là cái tên thanh tra ngu ngốc kia vẫn chưa yên tâm, nên phái người theo dõi ông, hoặc lo sợ ông sẽ bỏ trốn giữa đường. Điều đó có nghĩa là họ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ông.

“Phì!” Scott nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

Cuối cùng ông đành cam chịu, bước đi. Thị trấn nằm ở phía chếch phải trước mặt nhà tù tạm, để đến đó cần phải băng qua một khoảng đất hoang. Ông vừa đi, hai binh sĩ kia cũng lặng lẽ theo sát phía sau.

Nhìn từ trên cao, giữa nền đất trắng xóa, ba người đang thong thả tiến về phía khu rừng đen kịt.

Bữa tối hôm nay, Lâm Kiều Kiều đến với một nhiệm vụ.

Cô phải cố gắng tranh thủ thời gian cho cảnh sát Harper, để anh ta có thể lẻn vào văn phòng của Trình Lưu và lấy trộm chiếc nhẫn ra. Dù sao, chẳng bao lâu nữa cô cũng sẽ cùng cảnh sát Harper đi “khảo sát hiện trường”.

Suốt thời gian qua, cô vẫn luôn băn khoăn một điều: Tại sao cảnh sát Harper lại dễ bị thuyết phục như vậy! Điều này khiến Lâm Kiều Kiều vừa nghe kế hoạch trốn thoát của Harper, vừa có cảm giác vi diệu như đang tái hiện câu chuyện “chàng trai trẻ mê mẩn sắc đẹp trên mạng, cuối cùng bị lừa” thường thấy trên kênh pháp luật.

“Nhưng mà…” Lâm Kiều Kiều vẫn có chút do dự, “Nếu bị phát hiện, hoặc không tìm thấy chiếc nhẫn, chúng ta phải làm sao?”

Hơn nữa, làm như vậy chẳng phải là đẩy Trình Lưu vào thế khó hay sao...

Harper mở to mắt, như thể vừa nghe một câu chuyện cười không tưởng: “Chắc chắn sẽ không bị phát hiện đâu, xin phu nhân hãy tin tưởng vào khả năng của tôi. Chỉ cần chiếc nhẫn còn ở trong căn phòng đó, tôi sẽ có cách lấy nó ra, chỉ là vấn đề thời gian, nhưng cũng sẽ không lâu đâu.”

“Nhưng…”

“Thưa phu nhân,” Harper tiến lại gần hơn, đôi mắt khóa chặt lấy cô, “Thị trấn này rồi cũng sẽ chìm vào địa ngục, và nếu cô còn ở lại đây, kết cục của cô cũng chẳng khác gì bọn họ. Bởi vì tên thanh tra kiêu ngạo kia, chỉ quan tâm đến việc làm tròn nhiệm vụ, không hề màng đến sự thật. Một vụ án lớn như vậy, không biết sẽ liên lụy đến bao nhiêu người, chẳng ai muốn dính líu vào cả.”

“Hắn ta đưa ra lời hứa với cô chỉ vì hắn không thể tự mình mở toang cánh cửa bí mật của thị trấn này; đợi đến khi hắn có được một phần sự thật, thật giả lẫn lộn, thì hắn đã có đủ tư liệu để trình bày trước mọi người rồi. Nhưng đến lúc đó, cô biết điều gì sẽ xảy ra với mình không?”

Đôi mắt anh ta như những viên đá quý đen lấp lánh, thì thầm dụ dỗ như con rắn cám dỗ Eve ăn trái cấm: “Chúng ta hãy tự nắm lấy quyền định đoạt số phận của mình. Rời khỏi đây chỉ để sống sót mà thôi, đó chẳng phải là một mong ước khiêm nhường sao, còn điều gì khiến cô phải do dự nữa?”

Harper dường như vô cùng say mê với kế hoạch này, Lâm Kiều Kiều nghĩ thầm.

Có lẽ anh ta biết một số thông tin nội bộ, vì một phần trong những lời nói của anh ta khớp với kịch bản, có lẽ điều đó liên quan đến thân phận cảnh sát của anh ta; nhưng vẫn có vài điều cần phải suy ngẫm.

Chẳng hạn như động cơ và mục đích của Trình Lưu.

Harper hoàn toàn biến Trình Lưu thành một kẻ tham quyền suy đồi, đặt anh ta vào thế đối lập với hai người họ. Nhưng sự thật là, Trình Lưu chính là người mà cô dựa vào, về lý mà nói, Trình Lưu và cô mới là cùng một phe.

Vậy động cơ của cảnh sát Harper là gì?

Tại sao anh ta lại bỏ công sức giúp cô trốn thoát? Và tại sao anh ta còn liều mạng giúp cô lấy lại chiếc nhẫn thay vì bỏ trốn luôn?

Nếu Harper là một trong những tuyến nhân vật chính, thì chuyến đi này, dường như cô không thể không tham gia.

Lâm Kiều Kiều thầm gọi: “Hệ thống, hệ thống, có ở đó không?”

Sau một hồi tiếng xẹt xẹt, hệ thống với giọng điệu đầy hài hước xuất hiện: “Yo, có chuyện gì vậy, cô bé ngốc nghếch?”

“Trình Lưu... anh ta có phải là người chơi không?”

“Đã nói là không rồi mà.”

“Vậy nếu tôi làm điều gì đó bất lợi cho anh ta... không phải là làm hại tính mạng đâu! thì liệu có ảnh hưởng gì xấu đến anh ta không?”

Hệ thống tưởng rằng đó là một câu hỏi hóc búa, nhưng Lâm Kiều Kiều lại hỏi một vấn đề rất nhỏ nhặt. Nó hừ một tiếng, không quan tâm nói: “Anh ta chỉ là một NPC thôi, cô nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần không để anh ta chết trong phó bản, thì khi ra ngoài anh ta vẫn sẽ như cũ. Cô đừng quên, chúng ta có chức năng tự động sửa chữa ký ức, nếu——”