Gia đình tôi lo sợ. Cha mẹ và em trai tôi vào. Rồi hai cụ ở lại luôn, còn gọi thêm hai đứa cháu họ ở quê vào ở chỉ để canh chừng tôi.
Trong những kỷ vật X để lại cho tôi, có một cuốn nhật ký mà khi em còn sống, tôi chưa từng được thấy. Em hầu như viết hàng ngày. Những dòng đầu tiên được viết từ khi chúng tôi mớt bắt đầu biết nhau. Dường như em đã yêu tôi từ những cái nhìn đầu tiên. Rồi những dằn vặt day dứt giữa tôi với bạn trai cũ, niềm vui khi được ở bên tôi, nỗi đau khi tôi chia tay em quay lại với vợ cũ, nỗi hổ thẹn khi dùng thủ đoạn chia rẽ tôi và vợ cũ, niềm hạnh phúc khi tôi nói lời yêu em thật lòng, rồi những dự định về tương lai tươi sáng của hai chúng tôi…
Hôm nay anh bảo em hứa sẽ không để anh phải đau khổ lần nữa vì bị vợ mình phản bội. Em không nói nhưng em biết anh hiểu mà, phải không? Anh của em, em sẽ dùng cả cuộc đời mình bù đắp cho anh. Mãi yêu em nhé! Mà cho dù một ngày anh hết yêu em rồi, em cũng sẽ không thay lòng đổi dạ đâu. Em sẽ chờ đến kiếp sau để được yêu anh, được bên anh một lần nữa….
Em đã viết như vậy đó. X ơi, em chỉ biết sống vì anh, mà anh đã làm gì được cho em đâu???
Tôi không chịu đựng nổi nữa. Tôi muốn đi tìm em. Tôi không còn gì để lưu luyến với cuộc sống này nữa. Tôi nốc từng nắm từng nắm thuốc ngủ. Khi đã bắt đầu lơ mơ, chợt thấy lòng rất nhẹ nhàng. Lúc đó chỉ có một ý nghĩ: Có lẽ số phận bất công với em nhưng lại công bằng với tôi. Đời không cho ai mọi thứ cả, cho cái này thì phải lấy đi cái kia…
Nhưng thật trớ trêu, tôi cũng không chết được. Tôi vẫn sống nhăn răng ra đó sau nửa tháng nằm viện. Như một trò đùa!
Đó là quãng thời gian rất khó khăn với tôi. Nỗi nhớ thương X không hề vơi đi mà càng thêm cháy bỏng. Tôi căm hận cuộc sống này! Tôi căm hận số phận của tôi! Tôi căm hận định mệnh, nếu thật sự có định mệnh! Tôi đã nhiều lần muốn làm lại cuộc đời. Tôi đã khao khát một mái ấm gia đình êm ấm, một người vợ hiền chung thủy và những đứa con ngoan. Một điều quá đỗi bình thường với bao nhiêu người, tại sao với tôi lại khó khăn đến như vậy? Tại sao hết lần này đến lần khác, số phận và định mệnh lại đùa cợt với tôi như vậy?
Nhưng rồi tôi nhìn mẹ khóc hết nước mắt. Tôi nhìn cha cứ lặng lẽ thở dài. Mình thật bất hiếu. Quá nửa đời người rồi còn để cha mẹ phải đau lòng khổ tâm. Em trai tôi giận dữ mắng thẳng vào mặt tôi: “Cái đời anh, cái thân anh, anh vô trách nhiệm, anh muốn nó thế nào cũng được nhưng đừng để cha mẹ phải trải qua cái cảnh lá vàng đưa tiễn lá xanh”. Nói vậy nhưng rồi nó vẫn ôm tôi thật chặt, nghẹn ngào.
Tôi gượng phục hồi, ít ra là cái vẻ bề ngoài. Và đến nay, tôi đã thành công. Lạnh lùng hơn, dửng dưng hơn, bất cần hơn, tàn nhẫn hơn, liều lĩnh hơn.
Tôi nhớ có bạn nào trong top này từng nói đại ý khi anh bắt đầu quen một phụ nữ nào đó, cũng là lúc người phụ nữ ấy có tác động trở lại tới anh. Điều đó đúng, nhưng chỉ đúng khi người đàn ông có tình cảm. Như ngày đó của X và tôi. Tôi không ưa gì nhạc trẻ thời nay nhưng lại thích những bài hát X thích. Và không biết từ bao giờ, tôi đã vô thức yêu loài sao tím lãng đãng mà em yêu, yêu mùi Tresor Lancôme tinh tế sang trọng mà em sử dụng. Tôi nhiễm cả thói quen sáng dậy, việc đầu tiên là mở nhạc “cho ấm áp nhà cửa” như lời em nói, dù chỉ là ít phút trước khi đi làm…
Tôi sẽ không bao giờ quên em, dù em không còn bên tôi nữa. Trái tim tôi giờ là một khối mãi mãi dành cho em, vĩnh viễn dành cho em, một góc của riêng tôi thôi để tôi tôn thờ. Còn lại, tất cả cũng chỉ là phù du thôi!
Đời không cho tôi chết, thì tôi sẽ quyết sống và quyết sống khỏe. Đời đùa cợt với tôi, thì tôi sẽ quyết đùa cợt lại với đời, có sao đâu?
Tôi xin kể tiếp về vợ cũ của tôi.
Thì ra trong cuộc hôn nhân sau với anh chàng kiến trúc sư, cô ấy cũng gặp rất nhiều bất hạnh. Bất hạnh đầu tiên là cô ấy lấy chồng không phải vì tình yêu. Cô ấy kết hôn vì muốn dứt khoát hẳn với tôi, để cho tôi và cô ấy không còn một cơ hội nào có thể quay lại với nhau (đó là cô ấy suy nghĩ như vậy). Cô ấy hy vọng rồi sẽ có một cuộc sống bình lặng mà êm ấm với chồng mới vì anh ta có vẻ là một trí thức rất hiền lành.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Bởi chỉ ít ngày sau đám cưới, cô ấy đã đối diện với một thực tế phũ phàng, nó lý giải vì sao anh ta bằng tuổi tôi mà chưa có vợ dù cũng có những người bạn gái. Nó cũng là nguyên nhân khiến chỉ sau một tháng, cô ấy đã rời khỏi nhà anh ta và sống ly thân.
Thì ra anh ta bị bệnh, một thứ bệnh dạng tâm thần phân liệt thể hoang tưởng là cứ nghĩ sẽ có ai đó sẽ hại mình khi mình ngủ. Điều lạ lùng là ban ngày thì anh ta hoàn toàn bình thường, có vẻ rất tỉnh táo nhưng ban đêm lại là một chuyện khác hẳn. Bạn có thể ngủ khi người bạn đời của bạn cứ nghiến răng ken két, hay ú ớ nói mớ “tao gϊếŧ mày, tao chém mày…”? Nếu chỉ có thế thì có lẽ cũng chưa sao. Nhưng bạn có thể ngủ khi người bạn đời của bạn luôn giấu một con dao dưới gối và luôn lảm nhảm với bạn là để phòng “kẻ thù tấn công”? Cô ấy không dám ngủ và chỉ chờ anh ta chợp mắt là mang dao giấu hết đi…
Cô ấy kể bệnh của anh ta có lúc nặng lúc nhẹ. Cũng có những đêm anh ta ngủ ngon giấc và không quậy phá gì (chắc ban ngày làm mệt). Nhưng cũng có những đêm, cô ấy mệt thϊếp đi, lúc chợt tỉnh thấy anh ta ngồi bó gối ở đầu giường nhìn cô ấy chằm chằm. Cô ấy động viên và đưa chồng đi khám. Bác sĩ bắt phải uống thuốc hàng ngày. Anh ta không chịu uống, dỗ dành mãi thì ngậm ngậm rồi cứ lén nhổ đi. Cho nên cô ấy sợ và không dám sống với anh ta nữa.
Lẽ ra, nếu cô ấy có thời gian tìm hiểu anh ta nhiều hơn như những người yêu nhau bây giờ thì cô ấy đã phát hiện ra bệnh của anh ta để không sa chân vào. Khổ một nỗi, cho đến ngày cưới, cô ấy mới chỉ cho phép anh ta hôn và chưa ở với nhau một đêm nào. Thấy anh ta không đòi hỏi, cô ấy lại nghĩ anh ta là người đàng hoàng đứng đắn, nào ngờ…
Rồi cô ấy chủ động ly hôn. Đầu tiên là đơn phương. Nhưng khi tòa mời lên, anh ta cũng thuận tình. Cô ấy lại trở thành người độc thân, giống như tôi.
Xin tạm gác chuyện của tôi và vợ cũ sang một bên. Thay lời cảm ơn, tôi muốn đề cập tới một chút kinh nghiệm vu vơ ít ỏi của tôi về phụ nữ. Tôi rất chân tình, mong các bạn đừng tự ái mà hiểu sai thiện ý của tôi. Hy vọng rằng ít nhiều nó sẽ giúp được cho một cô gái, một phụ nữ tử tế nào đó biết mà đối phó, hiểu rõ, tránh xa những kẻ không ra gì như tôi, thậm chí là tệ hại hơn tôi. Dù tôi vẫn biết rằng trăm nghe không bằng một thấy và phụ nữ, đáng tiếc là ít khi để ý, chỉ khi nào tự mình nếm trải đau thương rồi mới thấm thía. Dù có thể những phụ nữ tôi quen không thể đại diện hết cho giới phụ nữ nói chung. Tất cả họ chỉ là những người đẹp và có học thức.
Trước hết là những phụ nữ đang có gia đình. Tôi tin chắc một điều rằng nếu gia đình họ đang hạnh phúc, họ yêu chồng con thì tôi, cho dù có ưu điểm hơn chồng họ trăm lần, ngàn lần cũng không bao giờ chinh phục được họ. Có chăng chỉ là chút xao động bên lề không đáng kể. Điển hình là cô bạn thân của tôi bây giờ mà có lần tôi đã nhắc tới.
Tuy nhiên cũng có một trường hợp đặc biệt ngoại lệ: Cô ấy vẫn yêu chồng con mình, vẫn lo lắng vun vén cho gia đình, vẫn thỏa mãn với chồng về nhiều mặt, kể cả đời sống tìиɧ ɖu͙© nhưng vẫn sẵn sàng lên giường với tôi. Dĩ nhiên là rất bí mật và sau khi cô ấy đã đủ tin tưởng rằng tôi sẽ không làm ảnh hưởng tới gia đình cô ấy. Cô ấy rất nhiệt tình trên giường. Có lẽ là cô ấy có nhu cầu cao, hay có lẽ là để trải nghiệm, cho cảm xúc cuộc đời thêm phong phú viên mãn chăng? Dù là gì thì tôi cũng thấy mình thật may mắn khi không phải là chồng cô ấy!
Đại đa số những phụ nữ có gia đình trong đời tôi đều chán chồng. Có người chán vì chồng học vấn, tri thức, hiểu biết thấp hơn mình, nôm na là không cùng level với mình, dẫn đến việc tâm hồn, lối sống không hòa hợp. Có người chán vì thất vọng về chồng như chồng không giỏi kiếm tiền, không có chí tiến thủ, có những tật xấu như trăng hoa, cờ bạc, rượu chè, gia trưởng… Và rất nhiều người chán chồng vì chồng vô tâm, hờ hững. Họ cảm thấy không được chồng quan tâm, chăm sóc, chia sẻ. Trong khi đó họ đẹp, họ có học thức, thậm chí có địa vị xã hội, họ có nhu cầu được yêu thương, được chiều chuộng, được tôn trọng, được trân trọng để thấy mình thật sự có giá trị…
Chào anh! Trước tiên cảm ơn anh đã viết bài viết này. Tuy nhiên nếu nói vợ trước a sai là cơ sai nhưng về phần sau là do anh mà ra. Chung quy lại anh và chị ai cũng có lỗi. Mong là qua sống gió nay anh chị sẽ biết trân trọng hạnh phúc này hơn. Chúc anh chị luôn được hạnh phúc và bình an, chúc cho chị mẹ tròn con vuông. Hạnh phúc luôn tràng đầy.