Đây là sự sắp xếp của cô dành cho Lê Uyển Vân.
Hách Kính Nghiệp sửng sốt.
Lập tức, anh ấy bừng tỉnh: “Chị Thịnh, cô muốn để cô ta hỗ trợ ra nước ngoài mua vật tư?”
Anh ấy hít một hơi rồi lẩm bẩm:
“Cũng đúng, tận thế chỉ còn 21 ngày, hành vi ra nước ngoài thu mua với lượng lớn của Chính phủ không che giấu được, rất nhiều quốc gia không biết nguyên nhân, theo bản năng mà đối địch lại với chúng ta... Nếu không gian Lê Uyển Vân đủ để cất giữ, vậy thì ra ngoài giúp chúng ta thu mua vậy.”
Tuy nhiên, Thịnh An lắc đầu, vẻ mặt hài lòng: “Đây chỉ là một phương diện.”
Hách Kính Nghiệp: “!”
Anh ấy ngơ ngác: “Còn có công dụng khác à?”
Thịnh An cười, sâu xa nói: “Anh quên mất đội 0 đang làm gì sao?”
Hách Kính Nghiệp: “!”
Anh ấy sững sờ một lúc, đồng tử chấn động.
Thịnh An đã gọi điện thoại.
Bên kia, giọng nói của Vạn Nguyên, người phụ trách liên lạc của đội 0 vang lên: “Chị Thịnh, sao lại đột nhiên liên hệ với chúng tôi thế?”
Hơi thở của anh ấy dồn dập, thậm chí đang cố tình đè nén.
“Sao thế?” Thịnh An cau mày.
“Ôi, lô vũ khí này số lượng quá lớn, luôn sẽ có người để ý thấy.”
Vạn Nguyên dừng một chút, sau đó cười nói: “Kỳ đội đang ở đây, rất nhanh sẽ xử lý xong thôi, chị Thịnh cô đợi một chút, cô và Kỳ đội nói chuyện.”
“Không sao, nói với anh cũng thế thôi.” Thịnh An không quan tâm.
“Đừng vội.” Vạn Nguyên không đồng ý, “Chị Thịnh làm ơn đi mà, đợi Kỳ đội đi. Mỗi lần cô liên hệ với chúng tôi, nói chuyện với Kỳ đội mấy câu là anh ấy có thể vui vẻ mấy ngày, nếu không nói chuyện với anh ấy, những ngày tiếp theo của tôi không tốt đẹp nổi!”
Giọng nói Vạn Nguyên đầy chua chát.
Bên cạnh, Hách Kính Nghiệp ngồi hóng chuyện, Thịnh An bất lực.
Cô biết, chỉ cần Vạn Nguyên không đồng ý, cô không cách nào đơn phương cúp điện thoại.
Cúp không được, ý trên mặt chữ.
Ai bảo người này phụ trách liên lạc, có rất nhiều những mánh khóe công nghệ đen chứ?
Bên kia cũng không để Thịnh An đợi lâu.
Bên trong điện thoại vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Ai?”
“Kỳ đội, là chị Thịnh!” Vạn Nguyên cười hì hì.
Hơi thở của đầu bên kia khẽ cứng lại.
Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng lại vang lên, nhưng dịu dàng hơn rất nhiều, khàn khàn trầm thấp, như đang thì thầm bên tai: “Sao vậy?”
Hách Kính Nghiệp nhịn không được xoa xoa gò má.
Ối mẹ ơi, đây còn là Kỳ đội sao?
Thịnh An chống cằm, tùy ý hỏi: “Bên anh thế nào rồi?”
Giọng điệu thờ ơ, không chút để ý.
Kỳ Lăng Vụ nhẹ nhàng nói: “Khá tốt.”
Lời vừa dứt, liền nghe thấy Vạn Nguyên ở đầu bên kia lẩm bẩm: “Khá tốt cái gì? Ngày nào cũng bị truy đuổi chặn đường, lô vũ khí này muốn mang về cũng không dễ chút nào…”
Kỳ Lăng Vụ phớt lờ anh ấy, lại hỏi Thịnh An: “Thế bên em thế nào?”
Thịnh An cười: “Cũng khá tốt, hơn nữa, em tìm cho anh một trợ thủ, lô vũ khí đó không cần các anh nhọc lòng, rất nhanh sẽ được vận chuyển về.”
Kỳ Lăng Vụ còn chưa nói, Vạn Nguyên đã sáp đến bên cạnh micro, nâng cao giọng: “Thật sao?”
Anh ấy không giấu được hưng phấn: “Chị Thịnh cô có cách gì? Số lượng của lô vũ khí này thật sự cực kỳ cực kỳ cực kỳ lớn, nếu không phải chúng tôi canh giữ bên cạnh, sớm đã bị người ta phát hiện rồi, cô muốn đem về thế nào?”
Thịnh An nhìn chằm chằm Lê Uyển Vân kích động trên màn hình, chậm rãi nói:
“Dị năng giả không gian.”
Đội 0 đang bị mắc kẹt ở nước M vì một lô vũ khí.
Một lô vũ khí với số lượng lớn đến đáng sợ, mà nhiệm vụ của đội 0 là trước khi tận thế đến, có thể vận chuyển bao nhiêu thì đem về bấy nhiêu.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin