Anh ấy thở dài: “Nhưng tận thế sắp đến, học những thứ tiếng đó vô ích rồi.”
Tưởng Ngư: “? ? ?”
Đầu cô ấy nghiêng đi, khuôn mặt đầy vẻ bối rối và ngơ ngác, khóe miệng co giật.
Cô ấy hoài nghi mình nghe nhầm rồi.
Thịnh An bổ sung: “Đừng so sánh với anh ấy, anh ấy nhìn qua sẽ không quên.”
Tưởng Ngư: Cái quái gì vậy?
Trên đời này thật sự có người nhìn qua là không quên sao? ?
“Nếu không thì cô cho rằng thế nào? Nếu tôi không có kỹ năng đặc biệt nào, làm sao có thể được điều động làm trợ lý cho chị Thịnh, phụ giúp quản lý Cục tình báo Tận thế quan trọng như thế?” Hách Kính Nghiệp trợn mắt.
Tưởng Ngư: “…”
Trước ngày hôm nay, cô ấy không hề nhìn ra Hách Kính Nghiệp trâu bò đến thế!
Cô ấy nhìn Hách Kính Nghiệp, rồi lại nhìn Thịnh An, nhớ lại nhóm nhà nghiên cứu ghét bỏ IQ cô ấy chưa đến 120…
Không phải chứ, đây là lũ người gì vậy?
Cô ấy rõ ràng là con cưng của trời, là một kẻ tái sinh?
Sao lại đột nhiên cảm thấy mình tầm thường và phổ thông thế nhỉ? ?
Thật phản khoa học!
Tưởng Ngư rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.
Cô ấy bị đả kích nặng nề, cả người ủ rũ như héo úa.
Thịnh An gật đầu nói: “Ăn đi, viện sĩ Chu đặc biệt dặn dò chuẩn bị bữa sáng cho cô, buổi trưa muốn ăn gì thì tự mình chọn.”
Tưởng Ngư nghe thế, nhìn vào bàn cơm trước mặt.
Một bát cơm, còn có mấy bát đồ ăn tinh tế, thịt rau có đủ, thậm chí cả những nguyên liệu đắt tiền, giống như vừa mới ra lò, không ngừng tỏa ra hơi nóng.
Nhìn là biết ngay một đầu bếp tài ba làm ra, màu sắc hương vị đều toàn vẹn.
Tưởng Ngư nuốt nước miếng.
Cô ấy không hiểu sao có chút cảm động, “Xem như còn có chút lương tâm!”
Đây là biết hành hạ cô ấy quá tàn nhẫn, đang bù đắp lại?
Cô ấy không tha thứ đâu!
Thịnh An nuốt đồ ăn, tùy tiện nói: “Ông ấy nói cô quá ngốc, ăn nhiều bổ não.”
Tưởng Ngư: “...”
A, hủy diệt hết đi!
Sự gục ngã của cô ấy không ai hiểu được.
Hách Kính Nghiệp nhanh chóng ăn xong, vuốt vuốt máy tính bảng, sau đó nhìn Thịnh An:
“Chị Thịnh, sáng sớm hôm nay Lê Uyển Vân đã lên máy bay, hiện giờ đã trên đường đến Đông Bắc, nhóm người lão Triệu đã theo sát cô ta.”
Thịnh An gật đầu cười nhẹ: “Đi một chuyến uổng công rồi.”
Hách Kính Nghiệp lại hỏi: “Chúng ta phải đi theo sao?”
Thịnh An: “Không cần, anh kiểm soát điện thoại của cô ta, điều tra các giám sát, có đám người lão Triệu, chắc rằng cô ta không xảy ra chuyện là được rồi, chúng ta chỉ cần ở Bắc Kinh đợi cô ta tay trắng trở về.”
Tưởng Ngư không khỏi tò mò: “Mọi người đang nói gì thế?”
Thịnh An: “Một đồng nghiệp của cô trong tương lai, dị năng giả không gian Lê Uyển Vân.”
Ừm, có thể xem bọn họ là thành viên tương lai của nhóm rồi.
Tưởng Ngư: “! !”
Thế mà đã có dị năng giả không gian rồi!
Tưởng Ngư có chút ghen tị khó hiểu.
Cô ấy dường như nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi: “Vì sao lại trắng tay trở về?”
Hách Kính Nghiệp lộ ra nụ cười xấu xa, liếc nhìn Tưởng Ngư: “Bởi vì trước mặt hệ thống Chính phủ, mọi hành vi của một người, đều là vô ích và không có tác dụng.”
Tưởng Ngư: “? ? ?”
Không thể nói gì mà cô ấy nghe hiểu được sao?
“Tôi có thể đi cùng mọi người không?” Tưởng Ngư tha thiết nhìn.
Thịnh An khẽ mỉm cười: “Không được, cô tốt nhất vẫn nên học cách bảo vệ mầm non hy vọng, thí nghiệm hạt giống tương lai đi.”
Tưởng Ngư muốn khóc: “Làm ruộng thì làm ruộng, đừng nói theo kiểu đẳng cấp như vậy! !
Hách Kính Nghiệp nghi ngờ: “Sáng nay cô phải làm gì?”
Tưởng Ngư mặt không biểu tình nhìn anh ấy:
“Học lái máy cày.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin