“Aaaaaa!” Tưởng Ngư bùng nổ, “Không được, tuyệt đối không thể!”
Gϊếŧ người không đao!
Mỗi một chữ, đều đang muốn mạng của cô ấy.
Cô ấy nắm chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi:
“Tôi, học!”
Để hai tên khốn Dư Lợi Thiên và Trần Kiều Kiều sống những tốt đẹp, không bằng gϊếŧ cô ấy còn hơn!
Đằng sau Thịnh An, Hách Kính Nghiệp đồng tình nhìn Tưởng Ngư.
Đang đùa gì vậy?
Thật sự cho rằng chị Thịnh vô duyên vô cớ khống chế Dư Lợi Thiên và Trần Kiều Kiều à?
Đây là điểm trí mạng của Tưởng Ngư.
Đứa nhỏ này đã rơi vào tay chị Thịnh, còn mong có thể muốn làm gì thì làm sao?
Ha ha, cho rằng chị Thịnh là chị gái tri kỉ sao?
Tưởng Ngư nghiến răng nghiến lợi, lại bị các viện sĩ chuyên gia sốt ruột kéo đi.
Mãi đến sáng hôm sau, Thịnh An mới gặp lại Tưởng Ngư.
Tưởng Ngư hệt như một linh hồn lang thang, trôi giạt vào căng tin của doanh trại tạm thời, bọng mắt cô ấy xanh đen, trong miệng lẩm bẩm, cứ như được đọc thuộc gì đó.
Thịnh An vẫy tay: “Tiểu Ngư, tới ăn đi.”
Tưởng Ngư liếc nhìn cô, ánh mắt oán hận.
Cô ấy “lướt” qua, giọng nói khàn đặc: “Hôm qua ngủ ngon chứ?”
“Cũng ổn.” Thịnh An hỏi, “Giọng nói của cô sao thế?”
Tưởng Ngư: “Đọc thuộc sách.”
Cô ấy thì thầm phàn nàn: “Tôi ngủ không ngon, bọn họ chỉ cho tôi ngủ hai tiếng rưỡi, còn mở một giọng nói bên cạnh tôi, nói dù ngủ cũng không được trì hoãn việc học…”
Thịnh An: “Ngoan, chịu vất một tí, ai bảo không gian của cô chỉ có mình cô mới vào được?”
Mỗi lần an ủi Tưởng Ngư, Thịnh An đều nói câu này.
Mỗi lời của cô đều chứa hàm ý sâu xa, nhưng với bộ não của Tưởng Ngư, cô ấy không hề suy nghĩ quá nhiều.
Tưởng Ngư mở miệng, lại không nói nữa.
Thịnh An nhìn cô ấy, ánh mắt đầy mong đợi.
Tưởng Ngư nghiến răng: “Được, tôi chịu, chút khổ này, tôi chịu được.”
Bàn tay vàng nhất định phải giấu cho kỹ!
Hách Kính Nghiệp ở bên cạnh đẩy kính lên, không nói nên lời:
“Không phải chỉ học cách làm ruộng thôi sao? Có cần dùng vẻ mặt sống không bằng chết đó không?”
Tưởng Ngư không dám chọc giận Thịnh An, bấy giờ nghe thế, lập tức có nơi để phát tiết lửa giận.
Cô ấy gào lên với Hách Kính Nghiệp:
“Mẹ nó anh không biết làm ruộng phải học bao nhiêu kiến thức đúng không? Có phải anh cho rằng, làm ruộng chỉ là trồng mầm cây xuống đất?”
“Lúc trước tôi cũng cho rằng như thế, làm ruộng thì có thể khó đến mức nào?”
“Nhưng chết tiệt là, đám người viện sĩ Chu lại nói, rất nhiều cây trồng nghiên cứu khoa học quý giá, phải dùng phương pháp gieo trồng đặc biệt, mỗi loại còn không giống nhau, toàn bộ bắt tôi phải nhớ kỹ!”
“Còn có cái gì mà không gian là ruộng thí nghiệm, tôi còn phải học so sánh cái gì đó!”
Hách Kính Nghiệp không chút biểu cảm tiếp lời: “So sánh tình trạng sinh trưởng của các loại hạt khác nhau trong cùng một môi trường, tình trạng sinh trưởng của cùng loại hạt trong các môi trường khác nhau và cả tình trạng sinh trưởng của các loại hạt khác nhau trong các môi trường khác nhau, chọn lọc tự nhiên, thậm chí khi con người can thiệp, trồng ra những giống cây cần cần thiết nhất.”
Tưởng Ngư: “? ? ?”
Cô ngơ ngác: “Sao anh biết?”
Vẻ mặt Hách Kính Nghiệp bình tĩnh, lại giơ tay đẩy kính lên: “Lúc học tiến sĩ, nhàm chán quá nên thuận tiện đọc tài liệu sinh học ứng dụng.”
Cặp kính đó, vào lúc này, bỗng nhiên sáng lấp lánh.
Tưởng Ngư hoang mang lẩm bẩm: “Nhàm chán? Thuận tiện?”
Hách Kính Nghiệp: “Đúng vậy, tôi đã học rất nhiều chuyên ngành…”
Anh ấy vừa uống cháo, vừa tùy tiện nói: “Chắc phải có hơn hai mươi ngành, sau này được Chính phủ đặc biệt tuyển dụng, nên tập trung vào một số lĩnh vực, còn học được hơn mười thứ tiếng.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin