Lông mày cô nhíu lại, trên mặt tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn, như thể đã hoàn toàn cạn kiệt sự kiên nhẫn.
“Tưởng Ngư, cô nói sau khi hai người chia tay, anh ta lấy đi chiếc vòng của cô?”
Tưởng Ngư sửng sốt, vô thức gật đầu: “Đúng thế.”
Dư Lợi Thiên nhảy dựng lên: “Cô ta cướp về rồi!”
Thịnh An không để ý tới anh ta, vẫn nhìn Tưởng Ngư hỏi:
“Chiếc vòng của cô trị giá bao nhiêu?”
Tưởng Ngư lắp bắp: “Bà, bà nội của tôi đưa…”
“Ồ, tôi hiểu rồi, vật gia truyền, bảo vật vô giá, giá trị liên thành.” Thịnh An gật đầu kết luận.
Cô liếc nhìn Hách Kính Nghiệp: “Tội cướp đoạt và đe dọa phán quyết như thế nào?”
Hai mắt Hách Kính Nghiệp sáng lên, anh ấy cầm máy tính đứng dậy, lớn tiếng nói: “Nếu không phải quan hệ người nhà thì cấu thành tội trộm cắp với số tiền lớn, có thể được hưởng án tù có thời hạn từ ba đến bốn năm; tống tiền với số tiền lớn, bị phạt tù có thời hạn dưới ba năm.”
Thịnh An khẽ mỉm cười: “Vậy mang đi đi.”
Dư Lợi Thiên: “?”
Tưởng Ngư: “? ?”
Tưởng Ngư ngỡ ngàng, ngơ ngác nhìn Thịnh An.
Thịnh An: “Thời gian của anh rất quý giá, thời gian của tôi càng quý giá hơn, anh đã lãng phí 12 phút rồi.”
Cô có chút bất lực.
Cô gái này không phải biết rằng chỉ còn 21 ngày nữa là đến tận thế sao?
Sao vẫn tốn thời gian để tranh cãi thế?
Nhìn một tên hèn nhảy nhót lên xuống, rất thú vị sao?
Tưởng Ngư vẫn đang chìm trong bối rối.
Thịnh An: “Sao? Cô cảm thấy không hài lòng? Muốn trực tiếp xử lý anh ta?”
Cô nghĩ một lúc, gật đầu: “Dứt khoát, thời thế nguy cấp cần có biện pháp phi thường, ngược lại cũng tốt, thế thì...”
Tưởng Ngư vội vàng ngắt lời cô: “Đợi đã!”
Cô ấy lắc đầu: “Không, không thể để anh ta chết như thế được, anh ta phải sống đến 21 ngày sau.”
Kiếp trước mọi người đều nói chết trước tận thế là một chuyện vô cùng may mắn.
Cô ấy không muốn Dư Lợi Thiên và Trần Kiều Kiều chết dễ dàng như vậy!
Nếu không, nửa đêm nằm mơ thấy mình bị họ tra tấn mà không thể trả thù, cô ấy sẽ tức chết.
Mặt Thịnh An viết lên mấy chữ: Không hiểu nổi, nhưng tôn trọng.
Cô xua tay: “Tùy cô, chỉ cần cô phối hợp với quốc gia, loại chuyện nhỏ nhặt này, cô muốn làm gì thì làm.”
Giọng điệu này, có thể nói là cực kỳ dung túng.
Dư Lợi Thiên nghe thế thì sửng sốt, nhưng khi trên tay bị hai người mặc thường phục còng lại, anh ta mới chợt nhận ra...
Những người này không đơn giản!
Đặc biệt là người phụ nữ cho người bắt anh ta lại.
Dư Lợi Thiên vùng vẫy: “Đợi đã, các người làm gì vậy? Dựa vào đâu mà bắt tôi?”
Thịnh An không nói nhảm, xua xua tay, hai người mặc thường phục lôi người ra ngoài, hệt như kéo chó chết.
Bên ngoài vang lên tiếng kêu của một người phụ nữ:
“Lợi Thiên! Anh sao thế? Các người sao lại bắt Lợi Thiên?”
Tưởng Ngư nghiến răng nghiến lợi: “Trần Kiều Kiều!”
Vừa dứt lời, một người phụ nữ đã lao tới, bổ nhào lên người Dư Lợi Thiên ở cửa.
Cô ta quay đầu: “Tưởng Ngư! Vì sao cô lại gọi người bắt Lợi Thiên, cô...”
Thịnh An ngắt lời cô: “Ồ, còn một người nữa.”
Sắc mặt cô bình tĩnh, giọng điệu không có chút cảm xúc: “Dư Lợi Thiên, có phải Trần Kiều Kiều sai anh trộm chiếc vòng không?”
Dư Lợi Thiên vừa mở miệng, Thịnh An đã bước tới trước mặt, vặn mạnh tay anh ta.
“A...”
“Có phải hay không?”
“Đau. A, phải phải phải, là Kiều Kiều sai tôi...”
Thịnh An buông tay anh ta ra, vẻ mặt vẫn không biểu tình: “Đồng bọn, cùng đưa đi.”
Vừa nói xong, một người đàn ông mặc thường phục khác đã giam Trần Kiều Kiều lại.
Ba người kéo hai người ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, tiếng kêu càng ngày càng xa.
Còi báo động vang lên, xe cảnh sát phóng đi, không còn nghe thấy giọng của Dư Lợi Thiên và Trần Kiều Kiều nữa.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin