Cô ấy rốt cuộc đã làm lọt tiếng gió ở đâu?
Cô ấy rõ ràng vẫn luôn rất cẩn thận mà!
Thịnh An bỗng chốc bừng tỉnh, gật gật đầu, nhìn Hách Kính Nghiệp, tổng kết: “Thời Tiêu.”
Hách Kính Nghiệp gật đầu sâu sắc, tỏ vẻ tán thành.
Đã xác nhận, là nhân vật chính “Thời Tiêu.”
Cùng lúc đó, tin nhắn hiện lên trong điện thoại.
[Lão Trương: Thời Tiêu là ai?]
Tưởng Ngư: “Thời Tiêu là ai?”
Thịnh An giải thích: “Là một người sức khỏe không tốt lắm.”
Tưởng Ngư: “? ? ?”
Đây là gì vậy trời.
Thịnh An thu lại ý nghĩ, hắng giọng, lại hỏi:
“Vậy cô không phải dị năng giả không gian, không gian của cô hẳn không giống với không gian bình thường nhỉ?”
Nhắc đến điều này, cả người Tưởng Ngư đều suy sụp.
Cô ấy nhấn mạnh: “Mặc dù tôi không phải dị năng giả không gian, nhưng không gian đã ở trên người tôi, vòng ngọc hoàn toàn biến mất, các người muốn cướp cũng không cướp đi được!”
Thịnh An không chút biểu tình: “Cô yên tâm, không ai cướp cả.”
Không gian ở trên người ai cũng thế, dù sao bọn họ có thể dùng là được.
Giọng nói Tưởng Ngư có chút yếu ớt: “Quả thật không giống nhau, còn không bằng không gian của dị năng giả, tuy rằng không gian của dị năng giả vừa thức tỉnh rất nhỏ, nhưng của bọn họ có thể phát triển, còn không gian của tôi lại không biết có thể lớn ra hay không.”
“Hơn nữa, không gian của họ có thể giữ nguyên tốc độ dòng chảy, đồ vật sẽ không bị hỏng, nhưng không gian của tôi giống hệt bên ngoài, bên trong là đất đen trống rỗng, đồ vật đặt bên trong vẫn sẽ hư thối như bên ngoài, căn bản không tích trữ được!”
Cô ấy dường như không quá hài lòng.
Vẻ mặt Thịnh An nghiêm túc.
Hách Kính Nghiệp cũng lập tức ngồi thẳng dậy, cao giọng: “Đất đen?!”
Tưởng Ngư ngơ ngác gật đầu.
Thịnh An chăm chú nhìn cô ấy: “Lớn bao nhiêu?”
Tưởng Ngư: “Rất lớn, biên giới đầy sương mù, tôi không đo đếm cẩn thận.”
Thịnh An chậm rãi thở ra.
Hách Kính Nghiệp than thở: “Thế nên không gian của cô là đất đen, tốc độ dòng chảy giống hệt bên ngoài, còn rất lớn, mà cô lại chỉ định dự trữ vật tư, lại còn ghét bỏ không giữ được độ tươi?”
Ánh mắt của anh ấy giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
“Hả?” Tưởng Ngư càng thêm bối rối.
Hách Kính Nghiệp không nói nên lời, quay lại nhìn Thịnh An.
Thịnh An đã từng bị “Thời Tiêu” làm chấn động một lần, bây giờ đã nghĩ thoáng rồi, nhàn nhạt nói: “Thời Tiêu ngốc nghếch.”
Chẳng phải đó là “Thời Tiêu” mà Thịnh An vẫn luôn ghét bỏ sao?
Đó là đất đen!
Tận thế đất đai khô cằn, đất đen này có thể dùng để trồng trọt.
Hơn nữa, đó còn là nơi thí nghiệm lý tưởng cho canh tác nghiên cứu khoa học.
Thịnh An và Hách Kính Nghiệp nhìn nhau, nhìn ra được ý đồ của đối phương.
Tưởng Ngư cứ cảm thấy bọn họ chẳng nói nổi lời nào tốt đẹp.
Nhưng vì không gian, cô ấy lại nhớ đến kiếp trước.
“Các người không phải tôi, không biết tôi đã gặp phải những gì, hai tên khốn Dư Lợi Thiên và Trần Kiều Kiều cướp đi không gian của tôi, lại từng bước giẫm tôi xuống bùn, các người không biết bọn chúng đã làm gì với tôi đâu!”
Nói đến đây, cảm xúc Tưởng Ngư không ổn định, mắt mở to như muốn nứt ra.
“Tận thế vừa đến, Trần Kiều Kiều vay mượn được không ít đồ ăn, Dư Lợi Thiên đi theo cũng được ăn ngon uống say.”
“Kiếp trước tôi không phát hiện Dư Lợi Thiên có vấn đề, đến tận thế vẫn chưa chia tay, trong tận thế, bọn họ mang tôi theo, lại xem tôi như nô ɭệ.”
Cơ thể cô ấy càng lúc càng run rẩy dữ dội, giọng nói khàn đặc khó hiểu:
“Bọn họ không cho tôi đồ ăn, tôi muốn thì phải nhặt từ dưới đất như một con chó, còn giao tôi cho hết dị năng giả này đến dị năng giả khác để lăng nhục…”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin