“Zombie?” Hách Kính Nghiệp nghi hoặc.
Tưởng Ngư lắc đầu: "Không, đó là một loại tồn tại mạnh mẽ khác, họ giống hệt như người bình thường, sở hữu trí tuệ và ký ức như con người, một số là dị năng giả, một số là người bình thường.”
“Tuy nhiên, chúng có thể gϊếŧ và ăn thịt người, chúng ẩn náu giữa loài người, sẽ bất ngờ tấn công con người, chúng không có cảm xúc hay nhân tính, chỉ cần là người, thì sẽ là mục tiêu tấn công của chúng, dù là cha mẹ người thân.”
Bên trong căn phòng lại càng yên tĩnh hơn.
Hách Kính Nghiệp chỉ cảm thấy hơi thở như ngừng lại, anh ấy theo bản năng mà nhìn về phía Thịnh An.
Thịnh An cũng không nói gì.
Thảm họa lớn nhất trên thế giới này không đến từ bên ngoài, mà từ chính chúng ta.
Dù là thảm họa như thế nào, con người đều có thể đồng lòng đoàn kết, tìm ra biện pháp, luôn có thể tìm ra một tia hy vọng.
Nhưng cuộc khủng hoảng do “dị chủng” mang đến đã đánh đổ lòng tin của con người.
Ai dám hợp tác với người khác?
Ai cũng sẽ lo lắng, ngủ một giấc dậy, người bên cạnh liệu có giơ đao mổ về phía mình hay không.
Mọi người chỉ dám đơn độc chiến đấu.
Dị chủng, đây quả thực là thảm họa lớn nhất của nhân loại, một thảm họa đủ sức hủy diệt thế giới.
Thịnh An khẽ nhắm mắt lại, khi mở ra, cô liếc nhìn Tưởng Ngư và Hách Kính Nghiệp đang sợ hãi, mắt phượng sâu không đáy, dần dần lấy lại bình tĩnh.
Giọng nói lạnh lùng của cô vang lên:”Không có vấn đề gì là không giải quyết được, sẽ có phương pháp để phân biệt dị chủng, động đất, hỏa hoạn, sương độc, mưa axit và cả những thứ khác, bao gồm cả… virus.”
Dị chủng, chính là virus.
Chỉ cần loài người không bị “ lây nhiễm” toàn thể trong chốc lát, tất cả đều biến thành dị chủng, vậy thì không có gì là không thể giải quyết.
Giọng điệu bình tĩnh của Thịnh An khiến Tưởng Ngư và Hách Kính Nghiệp tỉnh táo trở lại.
Lo lắng vô ích, bọn họ sẽ không nằm xuống chờ chết.
Có không ít người bình tĩnh như Thịnh An, điện thoại của cô sáng lên, một tin nhắn gửi đến.
[Lão Trương: Tiếp tục.]
Thịnh An nhìn Tưởng Ngư: “Được rồi, nói xong về thảm họa tận thế rồi, nói một chút về không gian của cô đi.”
Thịnh An nói xong, Tưởng Ngư cứng đờ đi một cách rõ ràng.
Hiển nhiên, đây không phải chủ đề cô ấy muốn nhắc đến, liên quan đến bàn tay vàng này, cô ấy không quá muốn lộ ra.
Thịnh An nhìn cô ấy rồi lại cười, vô cùng hiền lành:
“Tưởng Ngư, vẫn là câu nói đó, chúng tôi sẽ không làm hại cô, cô hẳn cũng biết tương lai dị năng giả có rất nhiều, dị năng giả không gian cũng không chỉ có một chứ nhỉ?”
Cô ấy không đặc biệt, cũng không nhất thiết phải sợ hãi.
Nhưng Tưởng Ngư vẫn do dự.
Thực ra cô ấy vẫn có chút đặc biệt…
Hách Kính Nghiệp lập tức phản ứng,ánh mắt nghi ngờ:
“Chẳng lẽ, cô không phải dị năng giả không gian, là vì nguyên nhân khác mà có được không gian?”
Nhớ đến thông tin mà họ hỏi thăm được ở lầu dưới, Hách Kính Nghiệp mở to mắt: “Vòng ngọc! Vòng ngọc trước kia cô lấy về từ bạn trai cũ là không gian?”
Sự nhạy bén của anh khiến người ta sợ hãi.
Tưởng Ngư: “?”
Làm sao bọn họ biết được? !
Vẻ mặt Tưởng Ngư đầy kinh hãi.
Phản ứng của cô ấy đã nói lên tất cả.
Vẻ mặt Thịnh An kỳ quái: “Bạn trai cũ phản bội cô, lén lút qua lại với người khác, không gian của cô bị bọn họ trộm đi, thế nên kiếp trước kết cục cô thê lương, kiếp này cô sống lại, đoạt không gian về, thề sẽ khiến đôi tra nam tiện nữ đó chết không toàn thây?”
Tưởng Ngư: “? ?”
Không phải chứ, sao những người này biết hết được?
Nhóm dịch: Nhà YooAhin