Tưởng Ngư cảm thấy có chút khó chịu.
Thịnh An: “Ừ, phải ghi lại một lát.”
Tưởng Ngư nghe thế, chỉ có thể tự an ủi chính mình, bọn họ có lẽ chỉ là đang ghi hình quá trình “thẩm vấn” của cô ấy.
Hẳn là không có gì đâu nhỉ?
Đồng thời.
Bên kia webcam phát sóng trực tiếp, trong phòng họp cực lớn, hơn một trăm lãnh đạo và nhân viên liên quan các cấp, toàn bộ đang nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Trên tay họ cầm sổ và bút, gắt gao nhìn Tưởng Ngư, hận không thể nghiên cứu rõ ràng từng sợi tóc bết dầu của cô ấy.
Tưởng Ngư hãy còn chưa biết.
Thịnh An: “Nói đi.”
Tưởng Ngư lắp bắp: “Cái, cái gì cơ?”
Thịnh An đặt súng lên bàn, không biết là vô tình hay cố ý, nhưng họng súng vẫn chĩa vào Tưởng Ngư.
Ngón tay cô đang chơi đùa với một cây bút, cười nhẹ:
“Tưởng Ngư, tôi không có nhiều thời gian để nói nhảm với cô, nếu tôi đã xuất hiện trước mặt cô, tức là đã nắm chắc được tất cả thông tin về cô, cô không còn lựa chọn khác, liên quan đến tái sinh và không gian, tôi hy vọng cô có thể tự mình nói ra.”
Tim Tưởng Ngư thắt lại.
Tự mình nói ra…
Nói cách khác, còn có cách không phải bản thân tự nói ra.
Da đầu tê dại, cô ấy lại không bằng lòng thừa nhận như vậy, cắn răng nói: “Tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì.”
Thịnh An nhìn Hách Kính Nghiệp.
Hách Kính Nghiệp lập tức xụ mặt, nói đâu ra đấy:
“Tưởng Ngư, 24 tuổi, vừa tốt nghiệp được một năm, cha mẹ qua đời từ năm năm trước, vẫn luôn sống một mình. Có một người bạn trai Dư Lợi Thiên, thời gian trước vì đối phương đi quá giới hạn mà chia tay, bốn năm đại học, nuôi cả Dư Lợi Thiên và cả bạn cùng phòng Trần Kiều Kiều.”
Tưởng Ngư đột nhiên nghiêng đầu, hoảng sợ nhìn Hách Kính Nghiệp.
Dù là ai cũng sẽ không cảm thấy thoải mái khi bị lột sạch sẽ như thế này.
Thịnh An nhướng mày: “Cô đúng là dễ lừa thật đấy.”
Tưởng Ngư: “...”
——Cô ấy đã nhận ra rồi, không cần nhấn mạnh đâu.
Hách Kính Nghiệp vẫn đang tiếp tục: “Nhưng từ năm ngày trước, cô đã có một chút thay đổi như lắp đặt cửa sắt, đổi kính chống đạn…”
Tưởng Ngư vội vàng nói: “Tôi sợ bạn trai cũ và tiểu tam tới tìm tôi gây phiền phức! Thế thì sao? Không được à?”
Thịnh An cười lắc đầu: “Đương nhiên là được, vậy mời cô nói với tôi, hàng rào sắt biến mất đâu? Vì sao vốn còn nằm dưới tầng hầm, cô tay không đi vào một chuyến thì không còn nữa?”
Tưởng Ngư: “! !”
Cô ấy gần như ngừng thở.
Hách Kính Nghiệp: “Trong hai ngày qua, cô đã mua tổng cộng 135 bao gạo, 120 bao bột mì, 5 thùng muối, 5 thùng đường, còn có những thứ từ chợ đầu mối như…”
Thịnh An quét mắt nhìn quanh phòng, cười như không cười:
“Nhiều thứ như thế, cô để đâu rồi?”
Tưởng Ngư: “...”
Cô ấy sup sụp.
—— Mẹ nó chứ sao mà đến cô ấy mua bao nhiêu thứ cũng biết vậy?
Ai mà rảnh rỗi sinh nông nỗi, đến việc này cũng ngồi đếm?
Bị chặn họng đến không nói được lời nào, Tưởng Ngư im lặng, cả người đều đang bất ổn.
Đối phương hiển nhiên đã nắm chắc được “bằng chứng”, đầu óc cô ấy xoay như chong chóng, một thứ gì đó lóe lên, nhưng vẫn không nghĩ ra cách giải thích.
Đồ vật biến mất là thật.
Hoặc là…
Âm thầm đưa những thứ đó đi nơi khác?
Cô lén nhìn Thịnh An, chỉ cảm thấy người này không dễ lừa gạt.
Thịnh An lại đổi sắc mặt, thở dài, nhìn cô ấy bằng ánh mắt chuyên chú:
“Tưởng Ngư, tôi có hàng trăm cách để khiến cô mở miệng, nhưng cuối cùng tôi lại chọn phương thức hòa bình, bởi vì, tôi không chỉ muốn lấy được tin tức từ cô, mà còn muốn cô gia nhập vào đội chúng tôi, cùng nhau chống lại tận thế.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin