Thịnh An: “Ừ, phải ghi lại một chút.”
Khi Tưởng Ngư nghe thấy vậy, cô ấy cũng chỉ có thể tự an ủi mình rằng bọn họ chỉ là đang ghi lại quá trình "thẩm vấn" cô ấy thôi.
Hẳn là không sao đâu nhỉ?
Cùng lúc đó.
Bên kia chiếc camera đang livestream, trong một phòng hội nghị cực lớn, hơn một trăm lãnh đạo và nhân viên các cấp có liên quan đều đang nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Với sổ và bút trên tay, bọn họ nhìn chằm chằm vào Tưởng Ngư, hận không thể nghiên cứu thật kỹ từng sợi tóc bết dầu của cô ấy.
Mà Tưởng Ngư thì vẫn còn chưa biết gì.
Thịnh An: “Kể một chút cho tôi nghe đi.”
Tưởng Ngư lắp bắp: "Cái, cái gì cơ?"
Thịnh An đặt súng lên bàn, không biết là cố ý hay vô tình mà họng súng vẫn chĩa vào Tưởng Ngư.
Còn cô thì đang chơi đùa với cây bút giữa những ngón tay của mình, cười khẽ:
"Tưởng Ngư, tôi không có nhiều thời gian để dong dài với cô. Nếu tôi đã xuất hiện ở trước mặt cô, có nghĩa là tôi đều đã có được tất cả các thông tin về cô rồi. Cô không còn sự lựa chọn nào khác cả. Chuyện về trùng sinh và không gian thì tôi nghĩ có lẽ cô sẽ thích tự mình nói ra hơn."
Trong lòng Tưởng Ngư như thắt lại.
Tự mình nói ra…
Tức là còn có một cách khác ngoài việc tự mình nói ra.
Da đầu cô ấy tê dại, nhưng cô ấy lại không muốn thừa nhận, mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi thực sự không biết cô đang nói cái gì.”
Thịnh An nhìn Hách Kính Nghiệp.
Hách Kính Nghiệp lập tức xụ mặt, giọng điệu nghiêm túc mà nói:
"Tưởng Ngư, 24 tuổi, mới tốt nghiệp được một năm. Cha mẹ đã mất qua đời từ 5 năm trước, vẫn luôn sống một mình. Có một người bạn trai tên là Dư Lợi Thiên, cách đây không lâu đã chia tay vì anh ta nɠɵạı ŧìиɧ. Trong bốn năm đại học, vẫn luôn nuôi dưỡng Dư Lợi Thiên và cô bạn cùng phòng Trần Kiều Kiều.”
Tưởng Ngư đột nhiên nghiêng đầu, hoảng sợ mà nhìn về phía Hách Kính Nghiệp.
Cho dù là ai thì cũng sẽ cảm thấy không thoải mái khi bị người ta lột sạch như vậy.
Thịnh An nhướng mày: “Cô đúng là coi tiền như rác nhỉ.”
Tưởng Ngư: "..."
——Cô ấy đã tự ý thức được rồi, không cần phải nhấn mạnh như vậy đâu.
Hách Kính Nghiệp nói tiếp: “Nhưng từ năm ngày trước, cô liền có một số thay đổi nho nhỏ, lắp cửa thép, thay kính chống đạn…”
Tưởng Ngư lo lắng nói: "Là vì tôi sợ bạn trai cũ và kẻ thứ ba sẽ đến gây phiền phức cho tôi đó chứ! Chuyện này có sao đâu? Không được phép à?"
Thịnh An mỉm cười, lắc đầu: "Đương nhiên là được chứ, vậy mời cô nói cho tôi biết, cái hàng rào sắt đã biến mất đi đâu rồi? Tại sao vốn là phải có ở dưới tầng hầm, nhưng cô tay không đi xuống một chuyến thì nó lại biến mất luôn rồi?"
Tưởng Ngư: "!!"
Hô hấp cô ấy gần như cứng lại.
Hách Kính Nghiệp: “Trong hai ngày qua, cô đã mua tổng cộng 135 bao gạo, 120 bao bột mì, 5 thùng muối, 5 thùng đường, còn mua sắm một ít từ siêu thị nữa…”
Thịnh An nhìn quanh ngôi nhà, cười mà như không cười:
"Nhiều đồ như vậy cơ mà, cô đã để chúng ở đâu thế?"
Tưởng Ngư: "..."
Cô ấy lúc này đã bị nứt ra rồi.
--Làm thế quái nào mà bọn họ lại biết được là cô ấy đã mua bao nhiêu hả?!
Ai lại rảnh đến độ không có chuyện gì mà làm đi đếm mấy cái này cơ chứ?!
Bị chất vấn đến á khẩu, Tưởng Ngư ngậm chặt miệng, toàn thân đều cảm thấy không ổn.
Đối phương hiển nhiên là đã nắm được đầy đủ "chứng cứ", đầu óc Tưởng Ngư lúc này đều biến thành một cái phong hỏa luân đang bắn ra tia lửa luôn rồi, nhưng cô ấy vẫn không nghĩ ra được là mình nên giải thích như thế nào đây.
Đồ đạc biến mất là sự thật.
Hay là……
Lén lút đem đống đồ để đến nơi khác?
Cô ấy lén liếc mắt nhìn Thịnh An, cảm thấy người này chắc chắn là không dễ lừa đâu.
Có điều, Thịnh An lại thay đổi vẻ mặt, thở dài mà nhìn cô ấy bằng ánh mắt chuyên chú:
"Tưởng Ngư, tôi có trăm cách để khiến cô mở miệng, nhưng cuối cùng tôi lại lựa chọn phương thức hòa bình này là bởi vì tôi không chỉ muốn lấy được tin tức từ cô, mà còn muốn cô cùng tham gia với chúng tôi nữa, cùng nhau chống lại tận thế."
Chống lại tận thế?
Tưởng Ngư gần như cho rằng mình đã nghe nhầm.
Vẻ mặt của cô ấy trở nên đầy trào phúng: "Con người còn có thể chống lại tận thế sao? Cô biết cái gì gọi là tận thể không hả?"