Tay nắm cửa bằng kim loại tan chảy, một thiếu niên trẻ tuổi chạy ra từ bên trong ra, tràn đầy sức sống.
Thiếu niên một thân màu vàng kim, hai tay là cánh tay máy móc ánh lên màu vàng kim lóng lánh, trên mặt thì mang mặt nạ kim loại, trên đầu cũng đội mũ giáp kim loại, hiển nhiên cố ý hóa trang để người ta không thấy rõ bộ dạng.
Thậm chí là khi mới nhìn lướt qua, thì chỉ giống như một “người kim loại" thôi.
Nhưng vừa mở miệng, lại rành rọt là giọng của một thiếu niên — —
“Liên hệ với quốc gia làm gì? Con không muốn bị nghiên cứu, bị quản thúc đâu, Tận thế sắp tới rồi, là một ‘người được chọn’, con muốn xưng bá thế giới, xưng vương mạt thế!"
Vừa mở miệng, nghe đã giống như một tên bị bệnh hoang tưởng tuổi dậy thì rồi.
Người nhà họ Tống: "...”
Tống Lâm Uy xoa xoa đầu, thực sự là quá đau đầu, anh ất bất đắc dĩ nói:
“Tiểu Hâm à, sao cháu lại biến thành cái dạng này nữa rồi? Không phải cậu đã nói rồi sao? Không nên dễ dàng sử dụng năng lực đặc thù của cháu như vậy, lỡ như bị quốc gia phát hiện thì sao hả?"
"Phải gọi cháu là Iron Man!"
Lý Hâm vỗ một chưởng lên bàn, mặt bàn trong nháy mắt nát bấy, bụi bặm đập vào mặt.
“Khụ khụ khụ — —” Lý Hâm không hề phòng bị, bị sặc hai tiếng, có chút xấu hổ.
Nhưng da mặt cậu dày, rất nhanh đã bình tĩnh lại, một lần nữa nâng cằm lên, kiêu ngạo nói: "Bị phát hiện thì bị phát hiện thôi. Dù sao tận thế cũng sắp tới, hơn nữa, là anh hùng siêu cấp, không phải sợ quốc gia gì sất!"
Cậu dùng cánh tay máy vỗ vỗ lên ngực mình, phát ra tiếng va chạm kim loại "bang bang".
"Cháu đã không phải là Lý Hâm của quá khứ nữa rồi, cháu là anh hùng siêu cấp Iron Man Lý Hâm, cháu không gì không làm được, cho dù là viên đạn thì cũng không có khả năng bắn xuyên cơ thể bất hoại như kim cương này của cháu đâu!" Dưới mặt nạ, trên mặt cậu tràn đầy đắc ý.
Cho dù không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, chỉ cần nghe thấy giọng nói ngông cuồng này là đã có thể tưởng tượng được vẻ mặt của cậu rồi.
Tống Lâm Lâm cảm thấy đầu mình đau từng hồi.
Tay Lý Hoài có chút ngứa, muốn chộp vũ khí.
Lý Hâm hoạt động cánh tay máy móc, cao giọng nói: "Mọi người cứ yên tâm đi, từ nay về sau, con sẽ bảo vệ mọi người, nhưng mà, anh hùng siêu cấp thì thuộc về toàn nhân loại."
Nói xong, cậu nhấc chân hướng ra ngoài.
“Lý Hâm, mày làm gì đó!!” Lý Hoài nhịn không được, rít gào.
Lý Hâm đứng ở bên cạnh cửa sổ, quay đầu lại, lộ ra nụ cười làm màu.
"Đi cứu thế giới."
Nói xong, cửa sổ trong nháy mắt mở ra, mà cậu thì từ phía trên nhảy xuống.
Thật ra.
Cậu đã sớm muốn làm như vậy.
Ngày thứ hai sau khí thức tỉnh dị năng, cậu liền trốn học đi tìm cậu mình để khoe khoang, cũng thuận tiện đi dạo nhà thằng nhóc ở sát vách một vòng.
Sau khi bị cậu ruột biết được rồi cưỡng chế, bắt Lý Hâm phải quay về trường học, Lý Hâm đương nhiên không muốn nghe, nhưng cậu của Lý Hâm nói phải nghiệm chứng xem thiên thạch có phải thật sự sẽ mang đến tận thế hay không cái đã.
Lý Hâm đồng ý.
Hiện tại, đã nghiệm chứng được rồi, có được đáp án từ phía chính phủ.
Tận thế thực sự đang đến.
Mà quốc gia thế nhưng lại còn đang giấu diếm quần chúng nhân dân.
——A, cậu quyết định không muốn che giấu nữa, cậu muốn đi cứu thế giới!
“A ——”
Tống Lâm Lâm kêu lên một tiếng sợ hãi, chạy nhanh về phía cửa sổ.
Người nhà họ Tống đều biến sắc.
“Lý Hâm, cháu trở về ngay cho cậu!” Tống Lâm Uy quát, sắc mặt tái nhợt.
Nhưng mà vô dụng.
Lý Hâm đã từ trên cửa sổ nhảy ra ngoài rồi.
“A!”
Mẹ Tống sợ tới mức trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa là ngất xỉu tại chỗ.
Tống Lâm Uy cũng đã nhào tới trên cửa sổ, nhìn xuống bên dưới.
Tống Lâm Uy hiểu rõ năng lực của Lý Hâm. Từ cửa sổ nhảy ra ngoài, cậu có thể mượn kim loại của hàng rào phòng hộ bên ngoài, vô cùng thuận lợi mà trượt xuống mặt đất.
Có kim loại là cậu có thể sử dụng, cũng không có gì phải sợ cả.
Đương nhiên, cho dù là rơi thẳng tắp từ lầu 17 xuống, chỉ bằng “thân thể kim cương" đao thương bất nhập kia của cậu, cũng sẽ không ngã chết.
Cảnh tượng này chỉ là nhìn rất đáng sợ thôi.
Nhưng vấn đề là…
Đây là ban ngày ban mặt đó!
Mẹ nó tận thế còn chưa có tới đâu!
Tống Lâm Uy sắp sụp đổ rồi.
Phía dưới, hình ảnh bóng người màu vàng kim nhìn như con thằn lằn kia, hết vặn đông rồi lại vặn tây, dọc theo tường ngoài mà một đường đi xuống, càng lúc càng xa…
Tống Lâm Lâm túm lấy ống tay áo của em mình, cánh tay không ngừng run rẩy: "Làm sao bây giờ? Lâm Uy, làm sao bây giờ!”
Tống Lâm Uy hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt: “Đuổi theo nó.”
Ban ngày ban mặt mà nhảy xuống như vậy, chắc chắn sẽ hấp dẫn không ít người chú ý.
Lý Hâm còn nói muốn cứu vớt thế giới?
Ai biết cậu còn có thể làm ra những chuyện gì cơ chứ!
Tống Lâm Uy liền chạy ngay ra ngoài.
*
Cảm ơn bạn Yuriki đã đề cử ảnh kim cho truyện nhé, tối nay mình sẽ đăng thêm chương để cám ơn nha nha.
Mình sẽ bắt đầu set vip từ ch51, nếu truyện được đề cử ánh kim đặt những mốc 100k/200k/300k... thì mình sẽ đăng free 5-10 chương trong 2 ngày nhé. Cám ơn và mong các bạn ủng hộ <3