Tưởng Ngư mắt cá chết: "Lúc anh nằm trên giường không chơi điện thoại à?”
Hách Kính Nghiệp: "...Không chơi.”
Tưởng Ngư: "???”
Cô ấy vô thức nhìn qua Thịnh An.
Vẻ mặt Thịnh An không chút thay đổi, khẽ mỉm cười: "Không chơi.”
Những người này đều không có bệnh "nghiện điện thoại di động" của thời bấy giờ. Điện thoại di động là dùng để làm việc mà không phải là để giải trí, thậm chí loại máy mà bọn họ sử dụng cũng không giống với điện thoại di động bình thường.
Đều là điện thoại di động quân dụng, tính bảo mật rất cao.
Tưởng Ngư: "...”
Đều là một đám ma quỷ!
Ngay sau đó, Thịnh An ném Tưởng Ngư cho viện sĩ Chu, lại dẫn Hách Kính Nghiệp ra ngoài.
Hách Kính Nghiệp có chút nghi hoặc: "Bên tổ trưởng Thu đi làm gì rồi? Vì sao mấy ngày nay một bóng người cũng không thấy?”
Thịnh An đang xem phản hồi trên di động, nghe vậy đầu cũng không ngẩng lên, tương đối bình tĩnh: “Hẳn là tìm được dị năng giả nào đó rất lợi hại ở khu vực khác, thậm chí có thể không chỉ một người thôi đâu.”
Vẻ mặt Hách Kính Nghiệp phức tạp, vô cùng rối rắm: “Tổ trưởng Thu muốn làm gì đây?”
Thịnh An: "Cô ấy nhìn như dịu dàng, chứ thực ra tâm cao khí ngạo lắm, ừ, nhất là lúc đối mặt với tôi. Cho nên cậu đoán không sai, cô ấy đang giấu một chiêu lớn đấy, chuẩn bị để vừa xuất hiện là có thế trấn áp chúng ta luôn.”
“Chị Thịnh, chị không sốt ruột à?” Hách Kính Nghiệp mới nghe mà đã sốt ruột lắm rồi.
Thịnh An: "Không vội.”
Cô tắt giao diện, tương đối bình tĩnh.
Hách Kính Nghiệp còn muốn nói gì đó, nhìn thần sắc của cô, lại đều phải giằng xuống hết.
— — Thật sự là hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp.
“Công tác chuẩn bị đã hoàn tất, nhóm cảnh sát đặc nhiệm cũng đã vây quanh tiểu khu Phúc An rồi, chúng ta đi gặp Iron Man tin tưởng ánh sáng nào.” Thịnh An cất điện thoại di động.
Tối hôm qua, cô đã phát nhiệm vụ xuống. Trước 6 giờ sáng, các bộ phận khác cũng đã phối hợp với tận thế Đặc Tình Xử để sắp xếp xong xuôi.
7 giờ, cảnh sát đặc nhiệm đã lặng lẽ bao vây tiểu khu Phúc An.
Hết thảy đều được chuẩn bị thỏa đáng.
Hách Kính Nghiệp nghe vậy, lập tức đứng thẳng, tiến vào trạng thái làm việc: “Chị Thịnh, tôi đã sắp xếp người lắp ráp phòng thẩm vấn dị năng giả hệ kim rồi, sau khi mang Lý Hâm về là có thể sử dụng luôn.”
Thịnh An gật đầu, lên xe.
Chiếc xe màu đen khiêm tốn chạy về phía tiểu khu Phúc An.
Chưa tới 8 giờ, xe đã dừng ở trước cửa tiểu khu.
Thịnh An và cảnh sát đặc nhiệm hội họp lại, tiếp nhận cái vali mà bọn họ mang đến.
Nhìn rõ đồ vật bên trong, vẻ mặt Hách Kính Nghiệp phức tạp: “Chị Thịnh, Lý Hâm là đồng đội tương lai của chúng ta, người nhà họ Tống hình như cũng rất phối hợp, chúng ta... Thật sự muốn bạo lực bắt giữ sao?"
— — Anh ta cuối cùng vẫn lo lắng phá hỏng quan hệ với đồng đội tương lai.
Thịnh An hiểu ý anh ta.
Nhưng…
Thịnh An khẽ mỉm cười: "Anh cảm thấy một thiếu niên 16 tuổi tự xưng là Iron Man tin tưởng ánh sáng, sau khi đạt được siêu năng lực, thật sự có thể nghe lời cha mẹ, ngoan ngoãn phối hợp với chúng ta sao?"
Trên thực tế, nếu dị năng giả hệ kim là Tống Lâm Uy hoặc là cha của Lý Hâm thì đều tốt hơn Lý Hâm nhiều.
Ít nhất hai người trước còn bình tĩnh, có thể dùng quan hệ lợi hại để mà trao đổi.
Nhưng Lý Hâm - một cậu thiếu niên bệnh dậy thì, ngược lại sẽ càng khó khống chế nhất, cũng khó đoán trước nhất.
Ai biết trong đầu cậu đang có suy nghĩ kỳ quái gì cơ chứ?
Nếu không phải dị năng hệ kim rất hữu dụng…
Thịnh An nhất định sẽ lựa chọn "bỏ qua" dị đoan này.
Một dị năng giả hệ kim đoạt mô hình Ultraman của trẻ con, ngẫm lại đã thấy đau não rồi.
Hách Kính Nghiệp: "... Đã hiểu.”
*
Cùng lúc đó.
Tiểu khu Phúc An, nhà họ Tống.
Lý Hâm đã trở lại, Tống Lâm Uy không trở về tiểu khu Hoa Dụ nữa mà ở chỗ ba mẹ mình luôn. Cả nhà Tống Lâm Lâm cũng đều ở đây.
Sự nghiệp, công tác gì đó, ở trước mặt tận thế, đều có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Sau cuộc thảo luận bình tĩnh ngày hôm qua.
Sáng sớm hôm nay, bọn họ lại tụ về cùng một chỗ để tiếp tục trao đổi.
Mẹ Tống: "Tiểu Hâm còn chưa rời giường à?”
Tống Lâm Lâm lắc đầu: "Chưa, mỗi lần được nghỉ là nó đều phải ngủ thẳng đến 11 giờ, cứ mặc kệ nó đi.”
Ba Tống hỏi Tống Lâm Uy: "Khi nào thì chúng ta bàn điều kiện với quốc gia đây?”
Tống Lâm Uy: "Đợi thêm hai ngày nữa, để thăm dò tin tức đã. Con sẽ liên lạc với người của quốc gia trước, quyền hạn của cái cô Thịnh An kia hẳn là rất cao, con có lưu số điện thoại trợ lý của cô ấy, vừa lúc..."
Đúng lúc đó.
“Rầm — —" một tiếng vang lên, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Mọi người cả kinh, vội vàng nhìn sang.