Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế: Sao Lại Có Nhiều Người Trùng Sinh Thế Này!

Chương 46

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 46

Tống Lâm Uy thở dài, giải thích:

"Bởi vì em muốn chắc chắn xem tận thế có đến hay không, đó chỉ là một topic rất bình thường, trừ phi quốc gia đang theo dõi, chứ không thì căn bản chẳng có ai để ý đến nó cả.”

“Nhưng quốc gia lại lập tức tìm tới cửa như vậy, nghĩa là bọn họ vẫn luôn chú ý đến chuyện này. Hơn nữa, không phải chú ý ai đăng topic tận thế, mà là chú ý xem người nào trở nên dị thường. Quốc gia đang tìm những người có năng lực đặc thù!"

Đêm qua, anh ấy đã nghe được câu trả lời mà mình muốn từ phía đại diện của quốc gia.

Một câu trả lời đáng sợ, nhưng cũng phần nào nằm trong dự đoán từ trước.

Tống Lâm Lâm: "Vậy bây giờ quốc gia đã chú ý đến rồi ư? Có chú ý tới Tiểu Hâm không?”

Tống Lâm Uy lắc đầu: “Hẳn là không, từ đầu tới cuối đều không có bất kỳ sơ hở nào, em chỉ vạch trần sự tồn tại của người có năng lực đặc thù thôi, chứ không hề để lộ ra bất cứ điều gì về Tiểu Hâm.”

*

Trên xe.

Hách Kính Nghiệp: "Chị Thịnh, chị cảm thấy là ai?”

Ngón tay Thịnh An chỉ vào một cái tên, vẻ mặt bình tĩnh: "Lý Hâm, cháu ngoại của Tống Lâm Uy.”

Giọng điệu không phải suy đoán, là chắc chắn.

*

Mẹ Tống ưu sầu: "Topic kia của con quá cụ thể, đều làm bại lộ hết năng lực của Tiểu Hâm ra rồi, vẫn là quá nguy hiểm. Sau này cần phải giấu kỹ hơn một chút, không nên để bị quốc gia phát hiện.”

Ba Lý Hâm - Lý Hoài lắc đầu: "Quốc gia đang tìm người có năng lực đặc thù, chưa chắc Lý Hâm đã cần phải giấu diếm đâu.”

Nếu như tận thế tới, so với bình thường, vẫn là người có năng lực đặc thù càng dễ dàng sống sót hơn.

Tống Lâm Uy đồng ý: "Đúng, đây chính là nguyên nhân topic của con chỉ ra năng lực của Tiểu Hâm, xác định tận thế sẽ đến, Tiểu Hâm hẳn là không phải là người đặc thù nhất, nhưng tính đặc thù cũng lại rất lớn.”

Anh ấy nhìn về phía cửa phòng đóng kín, hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

“Chúng ta có thể mượn chuyện này để đàm phán với quốc gia. Đương nhiên, trước khi bọn họ tìm ra Tiểu Hâm, con còn muốn tìm hiểu thái độ của bọn họ đối với những người có năng lực đặc thù là thế nào nữa.”

Thời gian không còn nhiều, chỉ còn 19 ngày.

Tống Lâm Lâm có chút ưu sầu: "Em vì Tiểu Hâm suy nghĩ, nhưng thằng nhóc này coi trời bằng vung, cũng không thèm nghe lời..."

Tống Lâm Uy: "Em sẽ tranh thủ quyền lợi cho thằng bé, dù sao Tiểu Hâm cũng rất đặc biệt, hẳn là sẽ không khó đâu.”

*

Thịnh An: "Nếu như tôi đoán không sai, Tống Lâm Uy tiết lộ dị năng hệ Kim của cháu ngoại là vì muốn đàm phán với chúng ta, tranh thủ quyền lợi cho cháu ngoại của mình.”

“Vậy thì dễ rồi.” Hách Kính Nghiệp đẩy mắt kính: “Không phải là đàm phán thôi sao? Chỉ cần lộ ra — —”

Thịnh An ngắt lời anh ta: "Không, không thể đàm phán.”

Hách Kính Nghiệp sửng sốt.

Thịnh An cười lạnh: "Dị đoan này muốn đàm phán, dị đoan kia cũng muốn đàm phán, nào có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy? Đã vào bộ phận của tôi thì phải ngoan ngoãn nghe lời tôi.”

Cô giơ tay gõ gõ tay lái.

“Đi thôi, về trước, xem thành quả học tập của Tiểu Ngư thế nào đã. Ngày mai lại đi bắt giữ "Iron Man tin tưởng ánh sáng" kia sau.”

Bắt giữ?!

Hách Kính Nghiệp trợn tròn mắt.

Đây là lần đầu tiên Thịnh An dùng cái từ này á!

*

Trở lại doanh địa, đã là 12 giờ tối.

Hai người trở về không lâu thì Tưởng Ngư cũng kết thúc khóa học một ngày, bước chân phù phiếm, phiêu đãng mà tiến vào ký túc xá.

Ký túc xá của nhóm dị đoan đều ở cùng một tầng lầu, bố cục phòng khách kiểu khách sạn một phòng ngủ một phòng khách, trong phòng đều được trang bị đầy đủ tiện nghi, vào ở cũng coi như là khá thư thái.

Thịnh An và Hách Kính Nghiệp cũng dọn vào ở trong ký túc xá.

“Hai người... Rốt cục... Đã trở lại…” Vẻ mặt Tưởng Ngư không chút thay đổi, vẫn là đôi mắt cá chết đó.

Hách Kính Nghiệp bị dọa hết hồn, kinh ngạc: "Sao cô lại thành ra thế này?”

Tưởng Ngư khẽ mỉm cười: "Học.”

Vẻ mặt Hách Kính Nghiệp phức tạp: "Khó chịu như vậy sao? Không phải chỉ là học chút kiến thức thôi à?”

Tưởng Ngư quay đầu đi.

— — Cô ấy không muốn nói chuyện với mấy người học giỏi này.

Ở phía trước, Thịnh An vẫy tay: "Lại đây.”

Tưởng Ngư thành thật đi qua đó.

Thịnh An hỏi: "Học hành thế nào rồi? Trước ngày tận thế có thể tiến hành ươm trồng hạt giống vào không gian không? Có thể quy hoạch tốt ruộng thí nghiệm không?"

Giọng Tưởng Ngư hữu khí vô lực: "Không biết, hôm nay đã nhổ trồng một nhóm rồi, mấy người lão Chu đang quy hoạch ruộng thí nghiệm, chờ sau khi em có thể thuần thục sử dụng dụng cụ nông nghiệp thì sẽ chính thức trồng trọt..."
« Chương TrướcChương Tiếp »