Chương 41
Đồng tử Tống Lâm Uy chấn động.
Hách Kính Nghiệp cũng rất kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ rằng Thịnh An lại nói như vậy.
Trong nháy mắt, Tống Lâm Uy thất thố, trên mặt hiện lên sự khϊếp sợ, nghi hoặc, quả nhiên, và cả sự tuyệt vọng.
Cả người anh ấy rũ xuống, giọng nói khàn khàn: "Quả nhiên.”
Thịnh An: "Bây giờ anh đã biết, kế tiếp có sắp xếp gì không?”
Tống Lâm Uy lắc đầu, ánh mắt mờ mịt: "Không biết, tận thế đã đến, còn có thể có sắp xếp gì nữa?"
Anh ấy hít sâu một hơi, liếʍ đôi môi khô khốc: “Hai người yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật.”
Nơi này của Tống Lâm Uy, đã không thể hỏi thêm được gì nữa rồi.
Thịnh An đứng lên: “Vậy chúng tôi đi trước, anh Tống, nếu có tin tức gì, xin nhớ liên lạc với chúng tôi.”
Tống Lâm Uy gật gật đầu, tiễn bọn họ ra cửa.
Sắc mặt Hách Kính Nghiệp đầy nghi hoặc.
Vừa mới ra khỏi cửa, lập tức hạ giọng hỏi: "Chị Thịnh, vì sao nói cho anh ta biết?”
Tin tức tận thế còn đang bị phong tỏa, theo lý mà nói, không nên tùy tiện tiết lộ như vậy.
Bên cạnh còn có cảnh sát, Thịnh An lắc đầu, không trả lời.
Hai người lại được dẫn đến một căn hộ khác.
Thịnh An nhướng mày: "Là hai tòa nhà liền nhau à?”
Hách Kính Nghiệp gật đầu, hạ giọng: "Đúng, là hai tòa nhà liền nhau, cho nên tin tức Iron Man lui tới nơi này mới có chút cảm giác chân thực.”
Người tố cáo của hộ này là một đứa trẻ, Thịnh An không hỏi nhiều lắm.
“Cậu bạn nhỏ, Iron Man mà cháu nhìn thấy trông như thế nào?” Thịnh An nhẹ giọng hỏi.
Cậu bé ngẫm nghĩ một chút rồi bĩu môi: "Không giống với trên TV chút nào hết, hắn đáng ghét lắm!"
“Ồ, đáng ghét chỗ nào?”
“Hắn cướp Ultraman của cháu!” Cậu bé vừa nhắc lại chuyện này là đã muốn khóc. “Thật quá đáng!”
Thịnh An ngồi xổm xuống, từ trong cái túi trên tay lấy ra một mô hình Ultraman tinh xảo, cười nói: "Vậy dì tặng Ultraman này cho cháu có được hay không?"
Ánh mắt đứa bé sáng lên, lập tức cầm trên tay.
Cậu bé nhìn Thịnh An, ánh mắt lấp lánh: "Cảm ơn chị.”
Thịnh An xoa đầu cậu, nụ cười càng dịu dàng:
“Thật đáng yêu, có thể nói cho dì biết, hắn rốt cuộc trông như thế nào không? Còn nữa, hắn nói gì với con vậy? Con cứ nói cho dì biết, rồi bọn dì giúp con tìm ra hắn, đoạt lại Ultraman cho con.”
Nghe vậy, ánh mắt cậu bé càng sáng hơn, nắm thật chặt Ultraman, gật đầu thật mạnh.
Cậu trẻ nghiêm túc nhớ lại.
Nhưng logic của trẻ con cũng không mạnh, đông một câu tây một câu, Thịnh An và Hách Kính Nghiệp mới tổng kết lại từ trong những tin tức vụn vặt — —
Hôm qua, cậu bé này bị nhốt trong nhà, đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa sổ.
Cậu bé không mở được cửa sổ, mới kéo rèm cửa sổ ra.
Cậu bé nhìn thấy một Iron Man sáng lấp lánh.
Cậu mới hỏi: "Chú là ai?”
— — Gan cũng lớn phết, không hề sợ hãi chút nào.
Cái người "Iron Man" kia ở bên ngoài, nghe được giọng nói thì trực tiếp mở cửa sổ ra luôn.
Hắn đột nhiên nhảy vào, làm đứa bé sợ tới mức khóc lớn.
“Iron Man” không để ý đến cậu, chỉ nói: "Đừng khóc, nhóc phiền quá.”
Lúc này, hắn nhìn thấy mô hình Ultraman ở trên tường.
“Iron Man” hỏi đứa bé: "Nhóc có tin vào ánh sáng không?"
Cậu bé đã bị dọa sợ, chỉ lo gào khóc.
Người nọ bĩu môi, không biết nói câu gì, sau đó thì ôm Ultraman của cậu bé rồi đi mất.
Hách Kính Nghiệp lại truy hỏi: "Bạn nhỏ à, cháu thật sự không biết hắn nói gì sao?”
Cậu bé lắc đầu.
Lúc ấy cậu bận khóc, không nhớ rõ.
Hách Kính Nghiệp thở dài.
Thịnh An sờ sờ đầu cậu bé, sau khi xem qua dấu tay kia, mới dẫn theo Hách Kính Nghiệp rời đi.
*
Ra khỏi cửa tiểu khu.
Hai người tạm biệt viên cảnh sát rồi lên xe.
Hách Kính Nghiệp: "Tin tức của bọn họ có nhiều điểm rất trùng khớp, hơn nữa hai người này vốn không quen biết, cũng không có bất kỳ tiếp xúc nào, lời nói của đứa nhỏ mặc dù có hơi khác, nhưng tin tức mấu chốt giống nhau, là nói thật, xem ra "Iron Man"... Có thể là thật."
“Vốn chính là thật mà, dị năng giả hệ kim.”
Thịnh An khởi động xe, vẻ mặt thản nhiên: "Tiếp tục điều tra Tống Lâm Uy. Điều tra một chút về hoàn cảnh sống, tình huống gia đình của anh ta, cả về các thành viên trong gia đình và họ hàng của anh ta nữa, còn có những người tiếp xúc ba ngày gần đây, đều sắp xếp lại rồi gửi cho tôi."
Hách Kính Nghiệp kinh ngạc: "Chị hoài nghi anh ta?”
Anh ta lập tức ngồi thẳng dậy, vội la lên: "Tống Lâm Uy có vấn đề gì sao? Nhưng cho dù có hỏi bao nhiêu lần thì câu trả lời đều giống nhau, hơn nữa cũng không giống như đang nói dối.”